Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 276 - Chương 276 - Quá Ức Hiếp Người!

Chương 276 - Quá ức hiếp người!
Chương 276 - Quá ức hiếp người!

“Ò ó o”

Gà trống gáy sáng, Lưu thành yên ắng cả đêm chậm rãi thức tỉnh từ trong cơn mơ.

Song phương đối chiến đều hiểu rõ, người ở bên ngoài không thể đánh vào trong, mà người ở bên trong cũng không thể đánh ra ngoài được, cho nên ban đêm mọi người đều được ngủ yên.

Không qua bao lâu, cả tòa thành trì không lớn bắt đầu vang lên liên tiếp những tiếng thét chói tai.

Đó là những âm thanh ngạc nhiên khi biết mình nhận được Thanh Ngưu Đại Tiên truyền pháp hoặc ban thưởng.

Giống như bình thường, Thanh Ngưu Đại Tiên vẫn còn đang tiếp tục truyền pháp.

Nhưng trong những âm thanh ấy không chỉ có vui mừng, còn có cả tức giận.

“Bành!”

“A!!”

“Tên khốn kiếp, làm nhục nhã ta!”

“Ta và ngươi không xong, không xong!”

“....”

Ngụy Vũ đập mạnh một quyền xuống khiến cho cái bàn trước mặt vỡ thành từng mảnh, liên tục rít gào.

Ức hiếp người!

Quá ức hiếp người!

Người khác đều là cho công pháp, thuật pháp, kém nhất cũng được cảm ngộ tu hành, đan dược.

Đến chỗ hắn ta, lại là cái gì mà 《 Chăm sóc lợn nái sau sinh》?

Kiến thức sản công(*) dơ bẩn ti tiện.

(Note (*) Sản công: Chỉ những người đàn ông ở cữ thay vợ khi vợ sinh sản.)

Nhục nhã!

Đây chính là sự nhục nhã trần trụi.

Ngụy Vũ tức giận đến sùi bọt mép, hai mắt trợn trừng như chuông đồng, đồ đạc cùng bàn ghế trong doanh trướng đều bị hắn ta đập ngã, trông có vẻ như không có ý định bỏ qua.

“Vũ ca... Có chuyện gì vậy?”

Trong góc doanh trướng, Ngụy Nguyên Cát núp ở bên cạnh giường, hãi hùng khiếp vía nhìn mà chẳng hiểu ra sao.

Mới sáng sớm hắn ta còn chưa tỉnh ngủ, Ngụy Vũ đã bật dậy đập đồ đạc lung tung như nổi cơn điên.

Không thể hiểu nổi.

“Ngươi đừng có hỏi, hiện tại ta đang rất muốn đâm người, đâm người!” Ngụy Vũ quay đầu trừng mắt với Ngụy Nguyên Cát, cả khuôn mặt đều tràn ngập sát khí.

Ngụy Nguyên Cát bị sự quá khích của Ngụy Vũ làm cho cả người run rẩy, vội vàng ngậm miệng lại.

Thời gian chừng nửa nén hương sau đó Ngụy Vũ đều đập phá đồ đạc phát tiết, đập cho đến khi không còn gì để đập nữa, hắn ta mới nguôi ngoai một chút.

“Vũ ca ngươi... Vẫn ổn chứ?” Ngụy Nguyên Cát thực sự không thể nhịn nổi nữa, lại lên tiếng hỏi thăm.

“Ta không sao.” Nguỵ Vũ nghiến răng, nhả ra từng chữ, nhưng trông cái dáng vẻ căm hận đến muốn nghiến nát cả hàm răng kia, không hề giống như là không có chuyện gì.

“Ờm... Có chuyện gì xảy ra vậy?” Ngụy Nguyên Cát cẩn thận dò hỏi.

“Đã nói là không có chuyện gì rồi, chỉ là ta đột nhiên nghĩ tới một người, hiện tại cực kỳ muốn dùng Lang nha bổng đâm chết hắn!” Nguỵ Vũ điên cuồng làm ra động tác đâm.

Động tác này khiến cho Ngụy Nguyên Cát nhớ đến bộ mị thi kia, lại giật mình hoảng sợ, vội vàng ngậm miệng.

Vị đường ca này của mình... Không đúng, phải là thân ca, không có tật xấu gì, chỉ có điều hơi nhỏ mọn, thường thích chui đầu vào ngõ cụt.

Cũng không biết là ai trêu chọc y, then chốt là, dạo gần đây hình như cũng không có ai phát sinh xung đột hay gây khúc mắc gì với y cả.

Thật là ký quái.

Lắc đầu, Ngụy Nguyên Cát mặc kệ y, dù sao khuyên cũng chẳng có tác dụng gì, sau này mình bảo kê y là được, tùy y đi.

Hạ quyết định, Ngụy Nguyên Cát vui vẻ nếm thử《 Quỷ Đao Quyết 》hôm qua vừa mới lấy được.

Thanh Ngưu Đại Tiên quá hào phóng, bộ đao pháp này chính là thuật pháp nội kình lục phẩm, là Đao quyết trấn môn của Quỷ Đao Môn, đao pháp lăng lệ tàn nhẫn, cực kỳ hung hãn.

Chém ra một đao, giống như là lệ quỷ rít gào, hết sức lợi hại.

Bản thân mình dùng đao, tu chính là sát khí công, hoàn toàn có thể thi triển được bản đao quyết này.

Mấu chốt hơn là, Đại tiên truyền Đao quyết trực tiếp khắc sâu vào trong đầu, hoàn toàn không tồn tại quá trình học tập cùng lĩnh ngộ, quả thực có thể xưng là nghịch thiên.

Thấy được sự phi phàm của quỷ đảo quyết, Ngụy Nguyên Cát càng trở nên kích động, nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng trở nên rõ ràng.

Giờ khắc này, hắn ta kính ngưỡng Thanh Ngưu Đại Tiên như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt.

Đại tiên chính là thần tiên, không so đo hiềm khích trước kia, khoan dung độ lượng, trong bụng tể tướng có thể chống thuyền; nếu không phải là có Ngụy Vũ ở đây, hắn ta đã quỳ xuống ngay tại chỗ, lúc này hắn ta thực sự muốn quỳ xuống để dập đầu tạ ơn Thanh Ngưu Đại Tiên ngay lập tức.

“Ngươi cười gì vậy?” Ngụy Vũ thấy được vẻ mặt của Ngụy Nguyên Cát, nghiêng đầu hỏi.

Ngụy Nguyên Cát giật mình hoảng sợ, ngẩng đầu lên, vội vàng nói: “Ta... Đâu có cười đâu.”

“Rõ ràng ta vừa trông thấy ngươi đang cười.” Ngụy Vũ tập trung nhìn kỹ.

“Ta nhớ tới một chuyện vui vẻ.” Ngụy Nguyên Cát nhắm mắt nói bừa để ứng phó.

“Chuyện gì?” Nguỵ Vũ tiếp tục truy hỏi không bỏ.

“Vợ ta sinh con... Ây, không phải, là... ừm... ừm...” Ngụy Nguyên Cát bị ép hỏi đến nói năng lộn xộn.

Ngụy Vũ trực tiếp cắt ngang: “ Là cái tên nguỵ tiên kia lại tiếp tục truyền pháp cho ngươi phải không?”

“Vũ ca, sao ngươi biết được?” Ngụy Nguyên Cát đầu hàng.

“Nói, hắn truyền pháp gì cho ngươi?”

“Quỷ môn đao quyết, chính là bộ Đao quyết trấn môn của Quỷ đao môn kia.”

“Đao quyết lục phẩm?”

“Đúng vậy, lục phẩm.”

Vẻ mặt của Ngụy Vũ dần dần trở nên bình tĩnh, gật gật đầu, cười nói: “Luyện tập cẩn thận, đây là thứ tốt.”

Nói xong, hắn ta chậm rãi xoay người, bước ra khỏi doanh trướng, đi đến doanh trướng bên cạnh, tức giận hét to: “Giờ nào rồi còn chưa chịu rời giường?”

“Các ngươi cái đám lười biếng!”

“Còn chưa dậy ta đâm chết các ngươi!”

“A, coi ta là ai, muốn nhục nhã ta đúng không!”

“Ta cùng các ngươi không xong, đều không xong!”

“Binh bang bành bành!”

Ngay sau đó liền nghe thấy cái doanh trướng kia cũng truyền ra tiếng đồ vật bị đập phá, giống như là vật lộn cực kỳ kịch liệt, dọa đến đám quan thiêu thi ở trong trướng bồng đều vội vàng chạy ra bên ngoài.

Lúc này bên ngoài cũng đã tụ tập không ít người đến vây xem.

“Tình huống gì vậy?”

“Không biết a, vừa sáng ngày ra đã nổi điên.”

“Kháng cự không bái đại tiên, đoán chừng là đầu óc có bệnh.”

“Chắc chắn là như vậy.”

Đám người nghị luận ầm ĩ.

“Chuyện gì vậy?”

Đúng lúc này, Tần Hà cắn hạt dưa bước xuyên qua đám người đi đến, hỏi thăm trái phải.

Đám người vây xem trông thấy là Tần Hà, lập tức liền mồm năm miệng mười kể khái quát chuyện bọn họ đã trông thấy.

“Ai, nghiệp chướng.”

Tần Hà lắc đầu không còn gì để nói, nghĩ thầm, chuyện này cũng không thể trách ta được.

Đều là do đám quần chúng vô lương kia xúi dục, không tin ngươi quay đầu xem thử.

Bên trong quần chúng có người xấu nha.

Bình Luận (0)
Comment