Cắn hạt dưa xem kịch xong, Tần Hà vươn vai một cái, đi dạo lòng vòng trong Lưu thành.
Đại quân công thành, không khí toàn thành đều khẩn trương, đường phố lộ rõ vẻ tiêu điều.
Khắp nơi đều là cành khô cùng lá rụng xen lẫn với băng tuyết, người đi đường tới lui vội vàng.
Số cửa hàng mở cửa buôn bán cực kỳ ít ỏi.
Có một nơi duy nhất có thể coi là khá náo nhiệt, chính là miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân mới được dựng lên.
Nhờ có Phi Ngư Vệ, ba trăm binh sĩ và thanh niên trai tráng cùng thủ thành, bách một truyền mười, mười truyền trăm, cái miếu Thành Hoàng nho nhỏ bị vứt bỏ sau khi được thay đổi diện mạo, đã có nhân khí một lần nữa.
Tần Hà ngắm nhìn xung quanh, sau đó tiến vào một quán rượu còn mở cửa cách đó hai con phố.
Quán rượu không lớn, chỉ có hai, ba cái bàn, treo rèm vải kín mít, trong góc còn đặt lò sưởi, vừa tiến vào đã cảm nhận được một luồng hơi ấm phả lên mặt, cực kỳ thoải mái.
“Chưởng quỹ, rượu ngon, thức ăn ngon, có thể mang lên được bao nhiêu thì cứ mang lên hết đi.” Tần Hà ngồi xuống bàn, kêu chưởng quỹ.
Có lẽ là vẫn còn sớm nên quán rượu cũng không có khách hàng, chỉ có một chưởng quỹ tóc bạc trắng đang lau quầy.
“Khụ khụ... Khách quan ngài chờ một lát.” Lão chưởng quỹ ho khan một cái, trên khuôn mặt nhăn nheo giương lên vẻ tươi cười.
Không lâu sau, “rượu ngon thức ăn ngon” được mang lên.
Một đĩa đậu muối, một đĩa dưa góp, một đĩa mơ khô, một hũ rượu.
“Chưởng quỹ, chỉ... chỉ có những thứ này thôi sao?” Tần Hà cảm thấy hơi thất vọng, vốn dĩ hắn đang định ra ngoài ăn chút thịt.
“Khách quan, chỉ còn lại những thứ này.” Lão chưởng quỹ chậm rãi lắc đầu, sau đó nói tiếp: “Đĩa thức ăn không được ngon lắm, nhưng hũ rượu mơ này, chính là do cháu trai cháu dâu ta tự mình cất, mời khách quan dùng, có thể nếm thử, có một phong vị khác.”
“Sao chưởng quỹ biết đây là lần đầu tiên ta tới đây?” Tần Hà hơi cảm thấy ngoài ý muốn, hắn đã thay đổi hình dạng, còn bắt chước khẩu âm bản địa, nhưng không thể ngờ rằng lão chưởng quỹ này vừa nhìn đã xem thấu.
“Đất vàng chôn đến cổ, đa phần đều là buôn bán cho hàng xóm láng giềng, khách mới tới, đương nhiên là sẽ biết ngay.” Lão chưởng quỹ cười cười, thuận tay rót rượu cho Tần Hà.
“Chưởng quỹ khách khí.”
Tần Hà vội vàng dùng hai tay bưng chén rượu đỡ, đến khi rượu đầy thì bưng lên nhấp một ngụm, ánh mắt sáng lên.
“Rượu ngon!”
Rượu mơ hơi ngọt, không gắt không chát, uống vào miệng không cay rát, nuốt xuống cổ họng thấy êm dịu, đặc biệt nhất là mang theo mùi mơ thoang thoảng, thấm vào ruột gan, uống cực kỳ khoan khoái.
Muốn ủ được rượu trái cây như vậy, không thể thiếu được nước tốt, nguyên liệu tốt cùng tay nghề tốt, ngay cả việc hái mơ cũng cần phải đúng thời điểm, bất kể là thiếu đi một bước nào, cũng không thể cất ra được loại rượu này.
“Khách quan cứ từ từ nhâm nhi, rượu này chỉ còn lại một hũ cuối cùng này.” Lão chưởng quỹ nhẹ nhàng đặt hũ rượu xuống.
“Chỉ còn lại có một hũ này?” Tần Hà lập tức cảm thấy tiếc nuối, thầm nghĩ nếu ông lão còn có, nhất định sẽ mua vài hũ về uống dần.
“Năm nay trời đại hạn, cây mơ ngoài thành đều bị khô héo, sau này cũng sẽ không còn rượu mơ nữa.” Lão chưởng quỹ lắc đầu, trên mặt nhiễm lên một tia cô đơn cùng tịch mịch.”
“Thuyền chìm liếc thấy ngàn buồm lướt, trên đầu cây bệnh vạn mầm xanh, cây già khô héo, cây non nảy mầm, không đến mấy năm nữa, cây sẽ lại tươi xanh.” Tần Hà an ủi.
Kết quả chưởng quỹ lại lắc đầu, nói: “Sẽ không, cho dù có cây mơ, cũng không có người?”
“Tại sao vậy?”
Tần Hà cười hỏi, giơ tay đẩy băng ghế bên cạnh ra, ra hiệu đối phương ngồi xuống nói chuyện.
Có rượu, có đồ ăn, chỉ còn thiếu chuyện xưa.
Sau khi cùng lão chưởng quỹ nói chuyện tâm sự, hắn mới biết được, toà Lưu thành này không chỉ trải qua đại hạn, lúc giữa năm còn từng bùng nổ một trận ôn dịch.
Dân chúng trong thành người thì trốn, người thì chết, giày vò đến trời đông giá rét ôn dịch rút đi, Lưu thành cũng chỉ còn không đến một vạn người.
Hàng xóm láng giềng mười nhà trống chín, quán rượu không có lương thực, không mơ, cũng không còn có khách hàng, đã sớm không thể duy trì buôn bán tiếp.
Bán xong hũ rượu cuối cùng còn sót lại này, sẽ phải đóng cửa ngừng kinh doanh.
“Cháu trai cháu dâu ngài đâu rồi?” Tần Hà hỏi.
“Giữa năm đã đi trốn ôn dịch, vốn là bọn họ định mang ta đi cùng, nhưng bộ xương già này của ta đâu còn đi được, cho nên liền ở lại, may mắn tránh thoát được ôn dịch, đại nạn không chết, nhưng cũng không biết cháu trai cháu dâu đi trốn ôn dịch như thế nào.” Lão chưởng quỹ lắc đầu thở dài, trên mặt phủ đầy sự lo âu.
Tần Hà không khỏi trầm mặc.
Đất Lỗ liên tục thiên tai nhân họa không ngừng, thổ phỉ làm loạn khắp nơi, không trốn thì chết, mà trốn cũng là cửu tử nhất sinh.
Lão chưởng quỹ đã cao tuổi, nếu như cháu trai cháu dâu bất hạnh đi sớm, dù cho quán rượu này có khách, cũng không có ai cất rượu.
Một mình sống đến cuối đời, quãng đời còn lại cô quạnh, lão chưởng quỹ kinh doanh quán rượu cả một đời, quán rượu nho nhỏ này chính là tinh khí thần của ông lão.
Con người một khi không còn tinh khí thần, cũng chẳng còn bao lâu.
Trầm mặc trong phút chốc, Tần Hà mỉm cười, nói: “Chưởng quỹ cứ thả lỏng tinh thần, nhịn đến sang năm, binh loạn đất Lỗ bình ổn lại, cháu trai cháu dâu của ông cũng sẽ trở về, năm sau mưa thuận gió hoà, sẽ có quả mơ, cũng sẽ có rượu.”
Lão chưởng quỹ nghe vậy thì sững sờ, chắp tay cười nói: “Cảm tạ khách quan trấn an, mệnh lão hủ, lão hủ biết.” Giọng điệu này hiển nhiên là lão chưởng quỹ không tin lời Tần Hà nói.
Tần Hà thấy vậy, lại nói tiếp: “Lời ta nói cũng không phải là nói bừa để trấn an ông, mà là thuật xem tướng, ta xem tướng mạo của chưởng quỹ, có hậu bối đưa ma.”
Lão chưởng quỹ nghe xong, đôi mắt đục ngầu lập tức sáng lên mấy phần, vội vàng hỏi: “Lời này của khách quan, là thật?”
“Đương nhiên là thật.”
Tần Hà gật đầu.
.....
Qua một hồi lâu sau, Tần Hà rời khỏi quán rượu, hắn được lão chưởng quỹ tiễn ra tận cửa.
Bước trên đường phố vắng vẻ, phần lớn phòng ốc xung quanh bị thủng, tuyết đọng không có người quét dọn, đó đều là nhà trống, không ít cửa sổ còn có dấu vết bị cậy mở.
Khói bếp bay lưa thưa, tình cảnh bi thảm.
Hoàn toàn khác với bến tàu Vận Hà “náo nhiệt”, cảnh tượng duy nhất thể hiện ở những nơi khác, đó chính là tiêu điều.
Người sống đói gầy như quỷ, thành trì suy bại không khác gì thành quỷ.
Tình cảnh lão chưởng quỹ gặp phải, cũng chỉ là một hình ảnh thu nhỏ nhỏ bé ở trong loạn thế mà thôi.
Vô số người chạy nạn rời đi, sau đó cũng không quay về nữa, không ai biết bọn họ đi đâu, họ cứ như vậy biến mất, vô tung vô ảnh.
Đợi đến thịnh thế luân hồi, không gian sinh tồn mà bọn họ lưu lại chẳng mấy chốc sẽ được nhân khẩu mới lấp đầy.
Vòng đi vòng lại, từ luân hồi này sang một cái luân hồi khác.
Tần Hà không có động lực đi can dự vào tiến trình này, hoặc có lẽ là, hắn không biết can dự chuyện này có ý nghĩa gì.
Hắn chỉ là truy đuổi phần thưởng đốt xác, dựa vào cảm giác bước từng bước tiến lên phía trước.
Trừ phi là bạo phát cách mạng khoa học kỹ thuật của đời sau.
Nhưng vấn đề là, đây là một thế giới lấy võ tu luyện, yêu ma quỷ quái ăn thịt người tẩm cốt, dị nhân hiệp khách hoành hành trắng trợn, sẽ giống như hậu thế sao?
Tần Hà cũng không biết, đi một bước nhìn một bước thôi.
Quay lại lão chưởng quỹ.
Vừa quét thuật vọng khí qua, Tần Hà liền biết cháu trai cháu dâu của lão chưởng quỹ đã không còn ở trên nhân thế.
Cả thiên hạ đều loạn, số người chạy nạn có thể sống tiếp là cực ít, đa phần đều là chuyển sang nơi khác chôn.
Nhưng câu nói mà Tần Hà nói với lão chưởng quỹ cũng không phải là lời nói bừa để trấn an, thật sự sẽ có người cho lão chưởng quỹ đưa ma.
Người sống một đời, chính là kỳ diệu như vậy.