Một tia khí hỗn độn: Đây là một tia khí đến từ thế giới hỗn độn, là nguồn gốc vạn vật, có diệu dụng vô tận.
Chú thích: Đây là Thần di.
Tần Hà vừa thấy, tốt lắm.
Phần thưởng này thật bùng nổ.
Khí hỗn độn, vừa nghe tên đã thấy cực kỳ lợi hại.
Mặc dù chỉ là một tia, nhưng vấn đề là, Diêm Yến cũng chỉ là một tên nội kình đỉnh phong, một tia cũng quá là bạo nổ.
Hơn nữa chú thích còn đưa ra nguồn gốc rõ ràng: Thần di.
Đến tận bây giờ, Tần Hà vẫn chưa rõ ràng cái gọi là Thần di là gì, nhưng chắc hẳn là chỉ những vật phẩm được để lại từ thời đại thần thoại, có được thần thông quỷ thần khó lường.
Nhắc đến Thần di, cái quả trứng ở trong túi đũng quần đạo sĩ Ngô Đức kia, có vẻ như cũng là Thần di.
Lần trước gặp hắn ta cũng không xem lại, không biết như thế nào.
Vừa lật tay một cái, tia khí hỗn độn liền chậm rãi rơi xuống lòng bàn tay hắn, đôi mắt Tần Hà tức thì trợn tròn, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã cắm đầu xuống đất.
Man Ngưu kình kêu vang, gia trì thêm gấp mười lần sức mạnh.
Lúc này hắn mới có thể ổn định lại thân thể.
Thật nặng!
Một tia khí hỗn độn, rất nhạt rất nhạt, giống như là một tia hơi khói.
Nhưng chỉ là một tia như vậy lại nặng tựa như là vạn quân, chỉ dùng sức mạnh bản thể của Tần Hà thì hoàn toàn không thể nâng được nó.
Không hổ là Thần di, cụ thể có tác dụng gì thì giới thiệu cũng không có nói rõ ràng, nhưng chỉ riêng cái trọng lượng này, đã đủ ghê gớm đủ lợi hại.
Cẩn thận quan sát, khí hỗn độn giống như là một cuộn tơ tằm không có màu sắc.
Nó không có màu sắc, hoặc có lẽ là, nó có tất cả các màu.
Cẩn thận nhìn kỹ nó, có trắng đen giao nhau, lại giống như là có bảy màu rực rỡ, nhưng chớp mắt một cái, những màu sắc kia hình như lại đã biến mất, vô cùng thần dị.
Tần Hà thử nhào nặn một chút.
Kết quả hắn lại phát hiện, có thể nhẹ nhàng nâng khí hỗn độn, nhưng chỉ cần hơi hơi dùng sức, nó lập tức biến thành “hư vô”, xuyên qua ngón tay, giống như là đột nhiên biến thành linh thể, không phải là vật thật.
Sau khi nghiên cứu thứ này một hồi lâu, Tần Hà vẫn không biết rõ sử dụng thứ này như thế nào, không thành hình cũng không chịu lực, đành phải thu vào không gian dưới nách, giữ lại để sau này lại nói.
Bên trong lò đốt xác, thi thể Diêm Yến dần dần hóa thành tro tàn.
Một đời khôi thủ phong vân giang hồ, cứ như vậy đã trở thành dĩ vãng.
Tắt lò dập lửa xúc tro cốt, Tần Hà lấy mười mấy quả trái cây sức mạnh, năm viên Tẩy tủy đan từ không gian dưới nách ra, nuốt tất cả vào bụng.
Không phát động Man Ngưu Kình thì thậm chí còn không nâng được khí hỗn độn, bản thân mình vẫn quá yếu đi.
Không thể ngừng việc đốt xác.
Muốn tiến lên, phải phấn đấu, không thể lười biếng.
....
Cùng lúc đó, thành Tế Nam.
Xem như thủ phủ của đất Lỗ, thành Tế Nam thực sự là một tòa thành lớn chân chính.
Tường thành cao ngút đến tận mây xanh, sông bảo vệ thành sâu không thấy đáy, đồng thời xem như khu vực tiền tuyến tiêu diệt đại quân Bạch Liên lần này, phòng thủ thành Tế Nam đã gần như hoàn mỹ.
Trên đầu tường thành đặt đầy máy ném đá, đại bác, bổ cào quét thành cực lớn cũng được dựng lên thật cao, chuyên dùng để đối phó với các dụng cụ leo thành, cung mạnh nỏ cứng thì nhiều chi chít, ngay cả dưới nước trong sông bảo vệ thành cũng có thủy thú răng nanh sắc nhọn bơi qua bơi lại.
Cả tòa thành Tế Nam lớn như vậy đã vũ trang thành con nhím.
Bên ngoài thành, doanh trại đội quân Liên giáo trải dài nhìn không thấy cuối, xe công thành, máy ném đá khổng lồ đang được tăng cường lắp ráp, đao thương như rừng, tinh kỳ như biển.
Trong khoảng đất trống ở giữa thành trì và doanh trại, một đoạn sông bảo vệ thành dài đến hai trăm bước đã bị lấp bằng, thi thể nằm la liệt trong rừng mũi tên giống như cỏ dại, đất cháy khô khắp nơi.
Trong doanh trướng quân Liên Giáo.
Một nam tử mặc áo bào trắng kim liên, trên mặt đeo mặt nạ đồng xanh trong mắt chất đầy vẻ tức giận nghe khoái mã dưới trướng báo cáo.
Hai bên, đám yêu nhân Liên Giáo mang vẻ mặt ngưng trọng.
Mức độ chuyển biến xấu của cục diện ở Lưu thành đã vượt qua sự dự đoán của tất cả mọi người.
Đại tướng quân yểm trợ đang trên đà phát triển, Tả hộ pháp Diêm Yến, vậy mà biến mất một cách không hiểu thấu giữa trung quân, dữ nhiều lành ít.
Mà trước đó Diêm Yến đã cầu viện, nói ở Lưu thành gặp phải cường địch, hao tổn mất sáu tên cao thủ giang hồ trợ chiến có nội kình đỉnh phong, thực lực giảm mạnh, cho nên thỉnh cầu viện binh.
Sáu tên nội kình đỉnh phong, hợp lại sức mạnh đã đủ để nghênh chiến một tên cường giả ngoại kình.
Nếu là cộng thêm cả Diêm Yến, bức lui, thậm chí là vây giết một tên cường giả nội kình cũng không phải là việc khó gì.
Sáu tên cường giả nội kình kia chính là người mà Liên Giáo đã lựa chọn cẩn thận, mỗi người có một thế mạnh riêng, nếu phối hợp tốt với nhau, hoàn toàn có thể hoành hành không phải kiêng nể gì trên khắp chiến trường đất Lỗ.
Vậy mà tất cả đã bị hao tổn mất chỉ trong một ngày.
Hơn nữa đây còn là một cái Lưu thành nho nhỏ, chẳng có danh tiếng gì.
Hiện tại lại thêm Diêm Yến cũng đã xong.
Tam quân không có chủ soái, toàn bộ cao thủ lại bị hao tổn, chi quân yểm trợ kia tổn thương nguyên khí thảm trọng.
Nói là quân yểm trợ, song thật ra đó là một chi kỳ binh mà Liên giáo âm thầm bố trí, mặt ngoài thì chỉ có hai vạn nhân số, nhưng số lượng cao thủ cực kỳ nhiều, thậm chí chủ soái còn ẩn giấu ba ngàn binh Liên giáo tinh nhuệ.
Chính là để mê hoặc quan quân, tiếp đó chờ đợi đến thời điểm phù hợp thì liên hợp với thi quân của Thiên Thi Quỷ Mẫu, đồng thời tập kích bất ngờ Lâm Thanh, một lần đoạt thành.
Lâm Thanh là căn cứ hậu cần của thành Tế Nam, chỉ cần đoạt được, thành Tế Nam cái con nhím tầm thường này sẽ không cần đánh đã tan.
Mặc cho ngươi phòng thủ chặt chẽ đến cỡ nào, không còn lương thực tiếp tế, chỉ cần một tháng là có thể vây khốn thành Tế Nam thành tòa thành quỷ.
Đến lúc đó, toàn bộ đất Lỗ sẽ không còn phiền phức gì.
Sách lược rất tốt đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Mấu chốt nhất là, không biết kẻ tập kích Diêm Yến là ai, đại chiến trên đầu tường thành cũng chỉ có hai tên Bách hộ Phi Ngư Vệ cùng hậu duệ Thích Gia Quân không biết từ đâu xuất hiện.
“Có theo dõi kỹ các cao thủ ngoại kình không, có khả năng đó là cao thủ ngoại kình biên quân hoặc là thánh địa đã tới Lưu thành hay không?” Lúc này, Thánh chủ Liên Giáo Từ Hồng mở miệng hỏi.
Giáo chủ Liên Giáo đột nhiên xuất hiện, Thánh chủ là ông ta cũng chỉ có thể đứng vị trí thứ hai, nhưng vẫn nắm giữ quyền thế cực lớn.
“Đều đã theo dõi kỹ các cao thủ ngoại kình, hơn nữa Lưu thành cũng không thuộc điểm dự định của quan quân tiến đến đất Lỗ.” Một tên đầu lĩnh mật thám đứng lên trả lời, sau khi chần chờ trong giây lát, hắn ta nói tiếp: “Có tin tức báo cáo, nói rằng chi đội ngũ thiêu thi ba trăm người ở Lưu thành kia, mười mấy ngày nay vẫn luôn đang tế bái Thanh Ngưu Đại Tiên, không biết là có liên quan gì.”
“Thanh Ngưu Đại Tiên?”
“Tiên gì cơ?”
“Chưa từng nghe đến.”
“Hình như là một tên dã tiên xuất hiện vào thời điểm huyện Phòng bùng nổ ôn dịch, còn từng bị Phi Ngư Vệ truy nã.”
“...”
Vừa nói xong lời này, trong trướng lập tức nổi lên tiếng nghị luận ầm ĩ.
Sắc mặt Từ Hồng đại biến, đối với ông ta mà nói, cái tên này chính là nỗi sợ hãi đã bị ông ta dằn xuống đáy lòng.
Ông ta chưa từng gặp Thanh Ngưu Đại Tiên, nhưng một loạt chuyện xảy ra ở kinh thành đều có từng tia từng sợi liên hệ với cái tên này, khuất sau làn sương mờ ảo, như ẩn như hiện.
Đại tướng ngoại kình Địch Lỗ A Kỳ Ca có khả năng rất lớn chính là chết ở trong tay Thanh Ngưu Đại Tiên.
Âm hồn không tan a.
Tất cả sắp xếp cùng bố trí của mình ở kinh thành đều bị quấy đến nát bét, chuyện không thành mới chuyển sang đánh chiến đất Lỗ, kết quả cái tôn đại thần kia lại tới.
Theo bản năng, Từ Hồng nhìn về phía Giáo chủ Liên Giáo trên chủ vị, ánh mắt hơi hơi lấp lóe, nhưng lại không mở miệng.
“Giáo chủ, nếu việc tập kích Lâm Thanh bất ngờ đã xảy ra sự cố, vậy thì nhanh chóng đánh hạ thành Tế Nam, chỉ cần đoạt được thành Tế Nam, thanh thế của chúng ta sẽ càng lớn, cao thủ đến đầu nhập vào Thánh giáo ta chỉ sẽ càng nhiều hơn, nhân thủ hao tổn ở Lưu thành cũng coi như không phải vấn đề gì lớn.” Lúc này, một tên nho sinh đầu đội khăn tay cầm quạt lông vũ chắp tay nói.
Giáo chủ Liên Giáo gật đầu nhẹ đến gần như không thể thấy được, chậm rãi đứng lên nói: “Tốt, vậy tối nay liền quyết một trận tử chiến, nhất định phải hạ được thành Tế Nam!”
“Rõ!” Đám người trong trướng đáp lời.
“Vị trí Thiên Thi Quỷ Mẫu?” Tiếp đó, Giáo chủ lại hỏi.
“Bẩm giáo chủ, Thiên Thi Quỷ Mẫu đang ẩn nấp ở bên ngoài, cách Lâm Thanh một trăm năm mươi dặm.”
“Quân đã hao tổn, tiếp tục ẩn nấp cũng không còn ý nghĩa gì, lập tức điều bà ta đi Lưu Thành điều tra, căn dặn bà ta đừng có áp sát quá, chuyện Thanh Ngưu Đại Tiên, bản Giáo chủ tự có sắp xếp.”
“Rõ!”