Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 281 - Chương 281 - Mang Đến Ấm Áp

Chương 281 - Mang đến ấm áp
Chương 281 - Mang đến ấm áp

Thi vương phi thiên và Lý Nghiêu trông thấy Tần Hà, đều sững sờ.

Lý Nghiêu lập tức quát hỏi: “To gan, ngươi là người phương nào, dám can đảm tự ý xông vào doanh trướng bản đốc quân?”

“Ta là.... Tống Ôn Noãn (*).” Nụ cười của Tần Hà không hề giảm, thuận tay ném ra thuật cách âm, đợi lát nữa sủng hạnh hai tên này, không thể để người bên ngoài nghe thấy âm thanh gì.

(Note(*): Tống Ôn Noãn: mang đến ấm áp.)

“Tống Ôn Noãn nào?” Lý Nghiêu hoàn toàn không nhận biết Tần Hà, theo bản năng, ông ta nhìn về phía Thi vương phi thiên, bởi vì ông ta không biết người này có phải là người của Thiên Thi Quỷ Mẫu hay không.

Thi vương phi thiên vừa mới tới, người này cũng đã tiến vào theo sau, không thể loại trừ khả năng này.

Xung quanh doanh trướng của mình đã ngầm bố trí hơn hai mươi tên cường giả nội kình bảo vệ, người này không nhận được lệnh đã im hơi lặng tiếng đi vào, chắc chắn không phải là người bình thường.

Nhưng mà trông dáng vẻ của Thi vương phi thiên lại giống như là không hề quen biết người này, trong mắt nó chứa đầy sự đề phòng cùng nghi hoặc.

“Ngươi chính là Hộ pháp đô đốc mới nhậm chức?” Không chờ Lý Nghiêu hỏi thêm, Tần Hà đã mở miệng hỏi trước.

“Chính là bản đốc, ngươi là người phương nào, xưng tên ra, bằng không đừng trách ta không khách khí!” Lý Nghiêu nói với giọng điệu lạnh lùng.

“Ngươi là Dư Bát Lang?” Tần Hà không để ý tới ông ta, lại nhìn về phía Thi vương phi thiên.

Trước khi đi đến đại trướng trung quân, hắn đã đi tới doanh trướng của Dư Bát Lang trước, phát hiện trong ổ chăn vẫn còn ấm, nhưng lại không có một người, chắc hẳn là đã đi ra khỏi trướng bồng làm gì đó.

Nơi này lại có hai người, hẳn là người còn lại chính là Dư Bát Lang.

Một tên Hộ pháp đốc quân, một tên cường giả tà đạo ở chung một chỗ là rất bình thường.

Chỉ là hắn không ngờ rằng, tên Dư Bát Lang này lại là một thi quái?

Còn là loại mọc cánh?

Thật thú vị.

“Ngươi không phải người của Liên Giáo?” Thi vương phi thiên đã nhận ra không thích hợp, lập tức đứng dậy.

“Ngươi là ai, muốn làm cái gì?!” Lý Nghiêu cũng trừng to mắt, không ngờ người này lại chỉ vào Thi vương phi thiên hô Dư Bát Lang, vậy khẳng định hắn không phải người bên phía Thiên Thi Quỷ Mẫu.

“Thực ra cũng không có gì, chỉ là ta đánh chết hai vị, hoặc là bị hai vị đánh chết mà thôi.” Nụ cười trên mặt Tần Hà lại càng tươi, vừa nói ra câu này, hắn cảm thấy thật sự quá sảng khoái.

“Làm càn!”

“To gan, có ai không, có thích khách, bắt thích khách!!”

Thi vương phi thiên cùng Lý Nghiêu đồng thời gầm thét, Lý Nghiêu chính là lớn tiếng hô hoán, ông ta biết rõ sự kinh khủng của người tới hơn thi vương phi thiên, chắc chắn Diêm Hộ pháp chính là chết trong tay người này.

“Đừng gọi nữa, dù ngươi có la rách cổ họng cũng sẽ không có ai nghe thấy đâu.” Tần Hà cười tà tiến tới gần, tên này kêu la lớn khiến hắn cảm thấy rất hưng phấn, thích nhất người khác kêu la nha.

“Chết đi!”

Con ngươi đỏ tươi như máu của Thi vương phi thiên bắn ra sát cơ, lắc mình một cái đã đến trước người Tần Hà, cánh xương chém thẳng về phía Tần Hà, gió sắc như dao, nhanh như tia chớp.

Thực lực phóng ra trong chớp mắt, lại có thể so sánh với cường giả ngoại kình tu kình khí cùng cường giả phẩm cấp tu pháp lực.

Đôi mắt Tần Hà lập tức sáng bừng lên, không ngờ Thiên Thi Quỷ Mẫu lại có thể bồi dưỡng ra được thi quái lợi hại như vậy, còn mạnh hơn thực lực bản thân bà ta một chút.

Cái này... Cmn, thật là niềm vui bất ngờ!

“Sưu!”

Trong nháy mắt, cánh xương sắc bén của Thi vương phi thiên đã chém xuống đỉnh đầu Tần Hà.

Đây là một trong những át chủ bài mạnh nhất của nó, biểu hiện của Tần Hà đã để nó không dám giữ lại chút nào.

Nhưng mà ngay chớp mắt sau, nó đã cảm thấy bóng người trước mặt lóe lên một cái, Tần Hà đột nhiên đã biến mất, thay vào đó là Lý Nghiêu với vẻ mặt ngơ ngác.

“Không tốt!”

Thi vương phi thiên vội vàng thu lực, nhưng đâu còn kịp nữa, “Phốc” một tiếng, cánh xương sắc bén đã chém nghiêng qua, trực tiếp phân Lý Nghiêu ra làm hai.

Đôi mắt Lý Nghiêu trợn trừng, ông ta chỉ có hơn ba mươi năm đạo hạnh, hoàn toàn không hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra đã bị biến thành hai nửa, thậm chí còn không có cơ hội hét thảm.

“Rống!”

Thi vương phi thiên tức giận đến nổi bão, đánh ra một kích không chỉ không thể giết được tên khách không mời mà đến kia, ngược lại còn bổ luôn đồng đội, đây là sự sỉ nhục.

Nó không hề dừng lại, gào thét một tiếng liền quay người nhào về phía Tần Hà, móng vuốt sắc bén lạnh lẽo, thi khí toàn thân ầm ầm rung động, khi vọt lên trước, khí thế đã dâng lên đến cực hạn.

Giờ khắc này, phảng phất như nó đã không còn là thi quái, mà là một con cự thú khổng lồ, mang theo lạnh lẽo cùng sự rét buốt vô tận.

Lúc này Tần Hà cũng có hành động, động tác đơn giản, xoay cái xẻng đen lớn, đập xuống một xẻng.

“Bành”, một tiếng vang thật lớn, Thi vương phi thiên bị đập mạnh xuống đất, mặt đật lập tức bị lún sâu xuống, tạo thành một cái hố to, gần như khiến cả doanh địa đều rơi xuống.

Lại nhìn kỹ Thi vương phi thiên, nửa bả vai cùng đôi thi trảo đã nát bấy, hoàn toàn biến mất.

“Ngươi là Thanh Ngưu Đại Tiên?”

Nhưng mà cho dù đã như vậy, Thi vương phi thiên vẫn có thể mở miệng nói chuyện, giống như là việc đứt gãy tứ chi không hề ảnh hưởng tới nó chút nào, hơn nữa nó còn đang khôi phục lại một cách nhanh chóng.

“Đi không đổi tên ngồi không đổi họ.” Tần Hà thẳng thắn thừa nhận.

“Ngươi rất mạnh, chẳng qua nếu như ngươi cho rằng chỉ là như vậy thì đã có thể lưu lại bản Thi vương thì quá ngây thơ rồi.” Con người đỏ tươi màu máu của Thi vương phi thiên bùng lên, ngay sau đó cánh xương của nó vỗ mạnh một cái, lập tức phóng thẳng lên không trung, tốc độ nhanh như tia chớp.

Năng lực không có cách phá giải của Thi vương phi thiên không phải là dực trảm, mà chính là năng lực phi hành.

Chỉ cần sử dụng lực lượng một lần quạt cánh, Thi vương phi thiên có thể bay lên không ba mươi bước, hoàn toàn có thể kiến cho mọi công kích từ dưới mặt đất không thể làm gì được nó.

Nhưng mà ngay sau đó, dị biến lại xảy ra, trên đỉnh đầu của Thi vương phi thiên đột nhiên xuất hiện một mảnh ánh sáng mà không hề có một dấu hiệu báo trước nào, đợi nó vừa ngẩng đầu lên nhìn một cái, một đạo Thiên Lôi đã đột ngột đánh xuống từ trên bầu trời tăm tối, đánh thẳng vào mặt nó.

Thuật Lạc lôi sơ cấp!

Thi vương phi thiên còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm, đã bị đập mạnh xuống đất một lần nữa.

Lần này thảm hơn lần trước rất nhiều, đôi cánh xương đã bị đánh nát thành tro, nửa thân cũng nửa đầu cũng biến mất, thi khí toàn thân ào ào bốc lên.

Mấu chốt nhất là tốc độ khôi phục của nó, chậm hơn trước đây không chỉ mấy lần, lực lượng Thiên lôi quanh thân nó vẫn đang nhảy lên, khiến cho toàn thân của nó run rẩy, hoàn toàn không thể kiềm chế được.

Tia sét sơ cấp tuy nhỏ, nhưng nó có uy lực của Thiên lôi, chuyên khắc chế yêu ma quỷ quái, âm linh tà ma.

Một kích này nếu đánh lên người sống, có thể chỉ là cơ thể tê rần cùng với một vài vết thương nhẹ, người bình thường cũng chưa chắc bị đánh đến chết.

Nhưng rơi vào trên thân Thi vương phi thiên, đó chính là một kích nặng nề.

Tần Hà thấy vậy, tất nhiên là sẽ không cho nó thêm bất kỳ cơ hội nào nữa.

Đưa tay hất lên, ba mươi cây đinh trấn thi thô to đã bắn thẳng về phía Thi vương phi thiên.

Thi vương phi thiên bị đóng ở trên mặt đất, đến lúc này thậm chí còn không thể run rẩy.

Nhắc đến cái thứ này, đã khá lâu rồi hắn chưa dùng tới nó.

“Thích khách!”

“Có thích khách!”

“Mau bảo vệ đốc quân đại nhân!”

Tiếng đập cánh của Thi vương phi thiên cùng với tiếng sét đánh cuối cùng cũng dẫn động hộ vệ cảnh giác, đám người lập tức hô hoán phóng tới doanh trướng.

Tần Hà vội vàng lấy túi vải vàng thu hai bộ thi thể vào, tiếp đó khóa chặt vào một người cách nơi này hơn trăm bước, tâm niệm khẽ động, lại sử dụng di hình hoán ảnh lẻn ra ngoài.

Trong nháy mắt Tần Hà đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào chỗ là một nam tử có vóc người to béo nhưng thấp lùn, khoảng cách giữa hai mắt rộng đến khác thường. Chỉ thấy hắn ta tụt quần ngồi xổm dưới đất, lộ ra cái mông đen sì, trong tay cầm một xấp giấy vàng, vẻ mặt ngơ ngác.

Không đợi hắn ta phản ứng lại, phần phần một tiếng, từ chỗ mành cửa lập tức có một đám người xông tới, đám người trông thấy hắn ta đều sững sờ, đôi mắt trợn tròn, càng lúc càng trợn to.

Người xông vào đầu tiên giật giật miệng, khiếp sợ hỏi: “Dư... Dư Bát Lang, tại sao ngươi lại ở trong trướng đốc quân... đi ị?”

Bình Luận (0)
Comment