Thời gian quay ngược trở lại, ban ngày.
Dư Bát Lang cảm thấy mỹ mãn chui ra từ trong doanh trướng Lý Nghiêu.
Trước ngực hơi phồng lên, đó là hai gốc nhân sâm tuyết sơn ba trăm băm mà Lý Nghiêu dúi cho hắn ta.
Tối hôm qua Lý Nghiêu có thể thượng vị, hoàn toàn chính là nhờ mình cất nhắc ông ta, bằng không Lý Nghiêu căn bản không thể thượng vị, càng không thể được mọi người phục.
Chỉ là có hơn ba mươi năm đạo hạnh mà muốn chiếm giữ chức đốc quân?
Mơ giỏi lắm.
Mặc kệ, Lý Nghiêu có qua có lại cũng được, hay là vì để cho mình tiếp tục ủng hộ ông ta cũng được, tóm lại là cho hắn ta hai gốc nhân sâm tuyết sơn ba trăm năm này, trên cơ bản là đã rút mất một nửa quân khố của quân yểm hộ.
Nhân sâm tuyết sơn giúp tăng cường khí huyết, là thứ cực kỳ bổ dưỡng tinh luyện nội kình, mà nhân sâm trăm năm cũng đã là chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, còn nhân sơm ba trăm năm, nếu không có con đường cùng bối cảnh đặc thù, mơ cũng đừng có mơ.
Kể từ sau khi ba châu Liêu Đông bị người Địch chiếm giữ, nhân sâm tuyết liên lâu năm lại càng khó gặp được một lần.
Nghe nói là Giáo chủ Liên Giáo trước khi khởi quân đã tiếp xúc với Địch Lỗ, sau đó Liên Giáo liền có được khá nhiều nhân sâm tuyết liên lâu năm, cũng không biết đang mưu đồ hành động gì, trước khi đại chiến đã lục tục bản thưởng ra một chút.
Bản thân mình lăn lộn mấy tháng trời, cũng mới lấy được một gốc trăm năm.
Kết quả tối hôm qua nói hai câu cho Lý Nghiêu lên thượng vị, đã được cho hai gốc ba trăm năm. Nếu may mắn, nó có thể giúp mình tăng nội kình lên tới năm mươi năm, như vậy cũng coi như đã chạm đến ranh giới nội kình đỉnh phong.
Cầu phú quý trong nguy hiểm.
Không thể nghi ngờ, tối hôm qua quyết định ở lại là chính xác.
Có Lý Nghiêu đứng mũi chịu sào, mình chỉ cần khiêm tốn một chút, che đậy khí tức ba động, không gây nổi bật, hẳn là sẽ an toàn.
Trừ phi có nội ứng.
Nếu như Lý Nghiêu chết mình mới chạy trốn cũng không muộn, nếu như không chết, vậy thì lại đi đòi ông ta thứ gì đó, dám không cho thì làm phản ông ta.
Dư Bát Lang lập tức bị “Kế sách hoàn mỹ” của mình thuyết phục.
Hắn ta cảm thấy, ngoại trừ bị nói lắp, bản thân hắn ta nhất định là hóa thân của trí tuệ và thần vũ, cũng chỉ có Gia Cát Thần Cơ năm đó là có thể so sánh với mình.
Không đúng.
Nói lắp cũng không có gì không tốt, có thể giữ mạng.
Cái đám xui xẻo Cái Thất, Quỷ Cước Tam, Dương Ngỗi đua nhau đi tranh đi đoạt.
Kết quả như thế nào?
Đều chết sạch sẽ a?
Các ngươi dù liều mạng đi nữa, tối đa cũng chỉ lấy được nhân sâm hai trăm năm phải không?
Lão tử chẳng làm cái gì, hai gốc nhân sâm tuyết sơn ba trăm năm đã tới tay.
Mà đây vẫn chỉ là đồ khai vị, sau này còn có thể đòi thêm.
Lợi hại như vậy đấy!
Giờ khắc này, Dư Bát Lang cảm thấy mình đột nhiên lĩnh ngộ được áo nghĩa tận cùng của “Cẩu”.
Cẩu, mới có thể khiến kẻ sót lại làm vương.
Cẩu mới là vương đạo.
Đồng thời hắn ta cũng cảm thấy mình thật cô đơn, muốn tìm ai đó chia sẻ một chút.
Cẩu đạo tuyệt đỉnh không thắng được lạnh lẽo nha.
Cứ miên man suy nghĩ một cách đắc ý như vậy, Dư Bát Lang đã về đến doanh trướng.
Một đám người đang vội vàng bận rộn quét dọn, thanh lý tuyết đọng trên nóc doanh trướng của mình.
Dư Bát Lang nhận ra tên đội trưởng trong đó, Đinh tổng trông coi cổng lớn đại doanh trung quân của doanh địa, tên là Tôn Binh, thực lực rất bình thường, nhưng rất biết xử lý mọi việc.
“Dư tiên sư trở lại rồi.”
Lúc này, Tôn Binh trông thấy Dư Bát Lang, vội vàng tươi cười đi tới, xoay người nói: “Tiểu nhân thấy xung quanh doanh trướng Dư tiên sư có khá nhiều tuyết đọng, nên đặc biệt tới để quét dọn.”
“Ừm.... Không không... Không tồi... Tiểu tiều... tiểu tư ngươi.... biết biết.... biết làm việc.” Tâm trạng Dư Bát Lang vốn đang tốt, thế nên càng thấy Tôn Binh nhìn thuận mắt.
“Tối hôm qua Dư tiên sư đại công vô tư, cánh tay làm trụ chống trời ngăn cơn sóng dữ, chống đỡ tình thế nguy nan, chúng tiểu nhân đều đã được nghe, đây đều là việc chúng tiểu nhân phải làm, sau này Dư tiên sư có cần tiểu nhân làm cái gì, ngài cứ mở miệng, núi đao biển lửa tiểu nhân cũng không chối từ.” Tôn Binh nịnh nọt nói.
“Tốt... Rất tốt, có có... có tiền đồ, có... có cơ hội, sẽ... sẽ đề bạt ngươi.”
Dư Bát Lang được nịnh bợ lập tức cảm thấy cả người như muốn bay lên, ngay cả nói chuyện cũng trôi chảy hơn mấy phần, hoàn toàn không phát hiện ra sự quan sát cùng cười thầm trong mắt Tôn Binh.
Quay trở lại trong trướng, Dư Bát Lang lấy hai gốc nhân sâm tuyết sơn ba trăm năm ra, cẩn thận quan sát trong chốc lát rồi trực tiếp gặm ăn.
Trừ phi là dùng để luyện đan, bằng không cái thứ này cũng không có phương thức nào tốt hơn là nhai nuốt trực tiếp.
Việc luyện đan thì không cần suy xét, luyện đan sư đều là những tồn tại ghê gớm, mình không thể tiếp xúc được cấp bậc đó.
Cắn hai ba miếng, Dư Bát Lang đã nuốt hết hai gốc nhân sâm tuyết sơn vào trong bụng.
Khí huyết trong cơ thể hắn ta lập tức cuộn trào lên, kình khí rung động ầm ầm, nội kình cũng dần dần trở nên hùng hậu hơn.
Mãi cho đến khi trời tối, cái cảm giác này mới từ từ biến mất.
Hắn ta thành công đột phá đại quan năm mươi năm.
Nhưng cùng lúc này cũng đã sinh ra một chút tác dụng phụ, cái bụng làm phản.
Tiêu chảy.
Nhai sống nhân sâm tuyết sơn chính là như vậy, tiêu chảy còn là nhẹ, còn có người không thể chịu được bị thất khiếu đổ máu.
Thế là Dư Bát Lang vội vàng nắm lấy một xấp giấy vàng, sau đó vội vã chạy ra ngoài doanh trướng đi nhà xí.
Nói là nhà xí, nhưng thật ra chỉ là một bãi đất trống hơi khuất, bên cạnh đặt một cái xẻng, tự đào hố xả, xả xong tự lấp.
Dư Bát Lang hành động nhanh chóng, đào hố, cởi quần, ngồi xổm, làm thành một mạch.
Không có cách nào, cái chuyện bị tiêu chảy này, không nhanh thì lát nữa sẽ phải giặt quần.
Ngay vào thời khắc Dư Bát Lang sắp mở van.
Đột nhiên....
“Đông!”
Một tiếng trầm vang lên, mặt đất đột nhiên bị chấn động một cái, giống như là có một tảng đá lớn nặng ngàn quân rơi xuống.
Dư Bát Lang giật mình sợ hãi, vội vàng đóng chặt van.
Chấn động này rất quen, đêm qua vào thời điểm Diêm Hộ pháp mất tích, cũng chính là âm thanh này.
Không ổn!
Vô cùng không ổn!
Nói không chừng cái tên “quỷ hứng mũi chịu chết” Lý Nghiêu kia cũng đã xảy ra chuyện rồi.
“Ầm ầm!”
Ngay sau đó, lại có một màn sáng trắng lóe lên.
Bầu trời tối đen lại đột nhiên đánh xuống một tia sấm sét mà không có một dấu hiệu nào báo trước.
Trong khoảnh khắc bầu trời sáng lên, Dư Bát Lang loáng thoáng nhìn thấy một người có cánh bị tia sét đó đánh xuyên qua, sau đó toàn thân bốc lên tia lửa rồi rơi xuống, nện vào doanh địa.
Xem xét phương hướng cùng khoảng cách, chính là vị trí doanh trướng của Lý Nghiêu, không qua bao lâu, phía bên kia đã có một tiếng thét to truyền đến.
Không tốt!
Chắc chắn là đã xảy ra chuyện!
Dư Bát Lang đã xác định chắc chắn.
Mau! Bắn pháo xong rời đi! Không thể tiếp tục ở lại nơi này!
Hạ quyết định, Dư Bát Lang vội vàng xả van, lập tức vừa xả đã như trút.
Nhưng mà đúng lúc này lại xảy ra dị biến, hắn ta chỉ cả thấy tầm mắt mình hơi hoa lên một cái, sau đó cảnh sắc xung quanh đã thay đổi.
Không còn thấy bãi đất trống.
Mình lại ngồi xổm ở trong một cái doanh trướng bị thủng một lỗ to.
Phía sau là một cái hố to bị đập lún, đồ đạc đổ vỡ nằm lung tung lộn xộn.
Ở phía bên cạnh cách đó không xa còn có một vũng máu lớn, vô cùng mới mẻ, còn đang bốc lên hơi nóng.
Cùng lúc nó, mành cửa doanh trướng bị xốc lên, một đám người ào ào nối đuôi nhau tiến vào, tiếp đó trợn to mắt chó sững sờ nhìn mình, tròng mắt sắp rớt cả ra ngoài.
Triệu Đại Hải tiến vào đầu tiên chỉ vào mình, khiếp sợ hỏi: “Dư... Dư Bát Lang, tại sao ngươi lại ở trong trướng đốc quân... đi ị?”
Dư Bát Lang nhìn nhìn đám người, lại nhìn nhìn cái doanh trướng quen thuộc này, lại cúi đầu nhìn xuống hỏa lực đang phun trào sau mông, nuốt nước miếng một cái, nói: “Cái kia, ta nói ta cái gì cũng không biết, các ngươi tin không?”
Lời ra khỏi miệng, chính là lời nói trôi chảy nhất trước nay chưa từng có.