“Tật nói lắp của ngươi khỏi rồi à?” Triệu Đại Hải giật mình hỏi, hiện tại trong toàn bộ đám cao thủ tà đạo, hắn ta là người có năng lực gần bằng Dư Bát Lang, cho nên mở miệng nói chuyện cũng chẳng thèn kiêng kị gì.
“Ta nói ta không biết, ngươi tin không?” Dư Bát Lang chậm rãi giơ giấy vàng lên che đi nửa bên mặt, có nhiều người vây xem như vậy, dù da mặt có dày như tường thành cũng không thể đỡ nổi tình cảnh này a, mấu chốt nhất là, van vừa xả lại không thể dừng lại.
“Ở đây xảy ra chuyện gì?” Triệu Đại Hải truy vấn.
“Khum biết, đang đi ị.” Dư Bát Lang lắc đầu.
“Đốc quân đại nhân đâu?”
“Không biết nha, đang đi ị mà.”
“Vì sao trên mặt đất lại có một cái hố lớn như vậy, không phải ngươi đánh rắm làm sụp chứ?” Triệu Đại Hải tự bị suy đoán của mình làm giật mình hô to.
“Nói rồi, khum biết, đang đi ị mà.”
“Lỗ thủng trên doanh trướng từ đâu ra, còn có sét đánh?”
“Khum biết khum biết, đi ị đi ị!!”
“....”
Triệu Đại Hải liên lục hỏi không ngừng, Dư Bát Lang gần như sụp đổ.
Thầm nghĩ đợi lão tử phóng xong, phóng ra bao nhiêu ta cho ngươi ăn bấy nhiêu, cái tên vương bát đản nhà ngươi, trước kia ngươi chỉ yếu hơn ta một chút, hiện tại đã yếu hơn ta cả một đoạn, hừ.
“Ngươi không giải thích có phải là đang chột dạ hay không, nhất định ngươi phải giải thích rõ ràng!” Triệu Đại Hải vẫn chưa chịu bỏ qua.
“Đúng, là... là ta đánh rắm làm sụp, tới... tới đây, lão tử lấy cái rắm đánh sụp... đánh chết ngươi!” Dư Bát lang nổi bão, nghiến răng nói.
Triệu Đại Hải biến sắc, không chỉ không sợ hãi, hắn ta còn chỉ vào Dư Bát Lang mắng: “Dư Bát Lang ngươi giỏi lắm, ngươi tập kích đốc quân đại nhân... Còn dám khiếm nhã, ngươi chính là gian tế!!”
“Các huynh đệ, lên, bắt lấy cái tên đi bậy lung tung này, đi thỉnh công với giáo chủ đại nhân!”
Hắn ta vừa hô câu này, đám người xông vào doanh trướng liền ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, rồi chậm rãi nâng lên binh khí của mình.
Dư Bát Lang mạnh thì mạnh thật, nhưng có nhiều người đồng lòng, lấy nhiều đánh ít lúc nào cũng chiếm được phần hơn.
Huống chi còn có Triệu Đại Hải dẫn đầu, không thua được.
Dư Bát Lang thấy vậy, cả khuôn mặt lập tức tái đi, không chút do dự, hắn ta lập tức kéo quần lên quay đầu chạy đi.
Giải thích? Ngay cả bản thân ta còn không hiểu đến cùng là có chuyện gì xảy ra, giải thích cái rắm nha.
Bùn đất rơi ngay đũng quần, không phải phân cũng là phân.
Chạy thôi.
“Đứng lại!”
“Bắt thích khách!”
“Đừng chạy!”
“.....”
Ngay sau đó, doanh địa chủ soái liền vang lên liên tiếp tiếng hò hét hô hoán hỗn loạn.
Trước cổng doanh địa chủ soái.
Tôn binh nghe thấy tiếng hò hét bắt người từ bên trong truyền ra, lập tức hãi hùng khiếp vía, thầm hô không ổn.
Hắn ta nghĩ thầm, có phải là mình đã đánh giá thực lực cao nhân quá cao rồi hay không?
Tối hôm qua lúc xử lý Diêm Hộ pháp vẫn rất ổn, hôm nay sao lại bị phát hiện rồi?
Nhỡ như cao nhân bị bắt, lại khai mình ra, phải làm thế nào mới ổn đây.
Mình chỉ là một Đinh tổng thủ vệ nho nhỏ, vài phút đã bị người ta xử lý, cho dù có đào vong giang hồ, Liên Giáo cũng sẽ không bỏ qua cho mình.
Binh tổng lập tức cảm thấy sốt ruột giống như con kiến đang bò trên chảo nóng.
Đang bước qua bước lại, từ cách đó không xa có một người đi ra.
Tập trung nhìn kỹ, lại chính là cao nhân.
Tôn Binh lập tức thở phào một hơi, đồng thời trong lòng hắn ta cũng nổi lên thắc mắc.
Cao nhân đã ra đến cổng, vậy trong doanh địa đang hô bắt ai vậy?
Không kịp suy nghĩ thêm, Tôn Binh vội vàng nở nụ cười tiến lên nghênh đón, nói: “Cao nhân, ngài ra rồi.”
Trên mặt Tần Hà đã không còn vẻ hưng phấn như vừa nãy, hắn “ừ” nhẹ một tiếng, bàn tay thò vào dưới nách móc móc, lấy ra một viên đan dược tròn ném qua.
Đôi mắt Tôn Binh lập tức sáng bừng cả lên, vội vàng nhận lấy cảm ơn liên tục: “Tạ ơn cao nhân, tạ ơn cao nhân!”
Nhưng mà nói xong, hắn ta quan sát viên đan được trong tay vài giây, lại hơi hoang mang.
Tầm mắt không đủ rộng, không nhận ra được đây là thứ gì.
“Cao nhân, cái này cái này... Đây là?” Tôn Binh vội vàng hỏi dò.
“Tẩy tủy đan.” Tần Hà nói một cách thản nhiên.
“Tẩy... Tẩy tủy đan?” Tôn Binh hít sâu một hơi, kịch động đến thiếu chút nữa ngất đi.
Tẩy tủy đan là thứ gì?
Hai năm trước Đại Đao Hội cùng Tiểu Đao Hội đánh nhau một trận lớn, tử thương trên trăm người, nghe nói chính là vì một viên Tẩy tủy đan.
Khá lắm, đừng nói là lấy được cái thứ này, có thể nhìn một cái biết nó như thế nào, đã đủ để nổ cả đời rồi.
Cao nhân thuận tay ném qua, giống như đây chỉ là một thứ không đáng tiền vậy.
Cái đùi này, quá lớn!
Quá quá lớn!
“Chậc... Dư Bát Lang là một quái vật, sao ngươi không nói trước?” Tần Hà cắt ngang Tôn Binh đang hưng phấn, nghĩ thầm, may mắn là mình biết Thuật lạc lôi, không thì có khi đã để nó chạy mất rồi.
“Dư Bát Lang... Quái vật?” Tôn Binh hơi sửng sốt một chút, không hiểu rõ cho lắm, nói: “Mặc dù Dư Bát lang nói chuyện hơi kỳ lạ, nhưng... cũng khá bình thường a.”
Tần Hà lắc đầu, không có hứng thú nghiên cứu sâu thêm.
Tôn Binh như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, ánh mắt không tự chủ nhìn xuống dưới, khi nhìn thấy chân Tần Hà, hắn ta không hỏi hơi hơi sửng sốt.
Cao nhân... Lại chỉ mang có một chiếc giày?
Một chân để trần giẫm lên mặt đất.
“Cao nhân, hình như ngài rớt mất một chiếc giày rồi?” Tôn Binh vội vàng nhắc nhở với ý tốt, lúc cao nhân đi vào, hình như không phải như vậy nha?
Tần Hà hơi sững người, chậm rãi xoay mặt đi, sắc mặt đen sì nói: “Chuyện này người nào hỏi người đó chết!”