Tôn Binh bị dọa đến rụt cổ lại, vội vàng bịt miệng không dám nói thêm gì nữa.
Mãi cho đến khi Tần Hà rời khỏi, hắn ta mới thở phào một hơi.
Cầm Tẩy tủy đan lên ngửi ngửi, an ủi trái tim nhỏ đang nhảy loạn.
“Đừng chạy!”
“Đứng lại!”
“...”
Đúng lúc này, tiếng hô hoán truy bắt trong doanh địa hướng về phía hắn ta.
Tôn Binh vội vàng cất kỹ Tẩy tủy đan vào trong người rồi nhìn chằm chằm về phía bên kia.
Rất nhanh, từ cách không xa có một người chạy tới.
Cơ thể mập lùn như là một cái vạc sứ lớn, hai tay xách quần, chạy nhanh như gió lốc lao về phía mình.
Đôi mắt Tôn Binh lập tức trợn tròn.
Dư Bát Lang!
Không phải là y đã bị cao nhân xử lý rồi à?
Cái kẻ đang xông tới này là người hay hồn?
Nếu như là hồn mà nói, có phải là nó đang đuổi theo thi thể của mình hay không?
Tức thì Tôn Binh vừa sợ hãi lại vừa chột dạ, bị dọa cấp tốc né tránh.
“Sưu” một tiếng, Dư Bát Lang lao ra cổng, phóng nhanh như gió.
Theo sát sau đó là một mùi hôi thối tạt vào mặt.
Mùi thối hun Tôn Binh đến dời sông lấp biển, ngay cả tên thủ hạ của hắn đã lâm vào mộng cảnh cũng phải tỉnh lại.
Đến lúc này rốt cuộc Tôn Binh đã xác định, Dư Bát Lang này là người sống, cũng không bị cao nhân xử lý.
Qua mười mấy hơi thở sau, đám người Triệu Đại Hải truy kích cũng đã đến cổng doanh địa trung tâm.
“Ông nội nhà ngươi, chạy thật nhanh!”
Nhìn bóng lưng Dư Bát Lang phóng nhanh như gió, Triệu Đại Hải chỉ có thể dừng lại, có lòng lại không đủ lực.
Thực lực tên cà lăm này hình như đã mạnh hơn trước đây, chạy thật nhanh.
Đám người thấy Triệu Đại Hải dừng lại, cũng nhao nhao dừng bước.
“Triệu tiên sư, làm sao đây?” Có người hỏi.
Triệu Đại Hải căm hận nói: “Còn có thể làm sao, dùng bồ câu truyền tin cho Giáo chủ, nói rằng Dư Bát Lang âm mưu ám hại hai vị Hộ pháp, hiện tại đã chạy trốn.”
“Rõ!” Có người đáp lời, vội vàng đi xử lý.
“Tất cả quay lại doanh trại đi, tăng cường tuần tra gấp bội, chờ chỉ thị của Giáo chủ.” Triệu Đại Hải khoát tay.
Thế là đám người quay trở về doanh địa, Tôn Binh thấy vậy cúi người gật đầu đưa tiễn: “Các vị tiên sư đi cẩn thận, các vị tiên sư vất vả rồi, ngày mai tiểu nhân sẽ quét tuyết cho các vị tiên sư.”
Chẳng mấy chốc, đám người đã rời khỏi.
Tôn Binh đứng thẳng người, nhìn qua hướng Tần Hà biến mất, lại nhìn sang hướng mà Dư Bát Lang chạy trốn, sau lại nhìn về bóng lưng của đám người Triệu Đại Hải, vẻ mặt dần dần tràn đầy vẻ thắc mắc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao cảm thấy hơi loạn nha?”
.....
“Bành!”
Trong phòng thiêu thi độc lập của Tần Hà, Thi vương phi thiên bị ném vào lò đốt xác.
“Hơ hơ hơ”
Cho dù trên thân Thi vương phi thiên đã ghim ba mươi cây đinh trấn thi thì nó vẫn đang cố gắng trừng to cặp mắt đỏ tươi màu máu, phát ra tiếng rít gào qua các kẽ răng cắn chặt, không chịu bị chi phối.
Thậm chí đinh trấn thi còn bốc lên từng luồng khói xanh, trở nên nóng đỏ, nó vẫn đang bị thi khí dày đặc ăn mòn.
Tần Hà thấy vậy, càng xem càng cảm thấy hài lòng, càng nhìn càng thấy ưa thích, đây chắc chắn là thi thể cấp bậc “ái phi”, nhất định phần thưởng sẽ không tồi.
Sự khó chịu khi mất đi một chiếc giày cũng lập tức đã biến mất không còn tăm hơi.
Nói đi cũng phải nói lại, cái tên tiêu chảy khốn kiếp kia, đừng để bổn đại tiên biết ngươi là ai, bằng không nhất định sẽ để ngươi thưởng thức cẩn thận cái gì gọi là “không tiêu hóa được”.
Báo hại mình phải đi tìm Từ Trường Thọ đòi một đôi giày mới.
Quá mất vệ sinh.
Không nói lời thừa thãi, Tần Hà lại thưởng Thi vương phi thiên mười cây đinh trấn thi.
Kết quả như vậy vẫn chưa đủ, thân thể Thi vương vẫn còn đang run rẩy, chỉ là run rẩy với biên độ nhỏ hơn mà thôi, đinh trấn thi vẫn còn đang tiếp tục tan rã, càng biến thái hơn chính là, vị trí bị đánh nát vừa rồi lại có dấu hiệu hồi phục lại.
Thực sự Tần Hà có hơi giật mình.
Không hổ là thứ có danh xưng là Thi vương, thật sự quá lợi hại, quá ghê gớm.
Bốn mươi cây đinh trấn thi vừa thô vừa lớn còn chưa đủ để nó phục tùng.
Xem tình trạng này có thể thăng cho nó làm “quý phi” rồi.
Nhưng mà đây cũng không phải vấn đề gì lớn, thưởng thêm mười cây đinh trấn thi chỉ là Tần Hà muốn thử xem cơ sở của Thi vương phi thiên mà thôi.
Bốn mươi không được thì tám mươi, tám mươi không được thì trăm sáu, chuyện nhỏ.
Cho tới khi Tần Hà thưởng 72 cây, Thi vương phi thiên mới triệt để nằm yên.
Mở lò đốt xác, thi thể này khó cháy, dùng ngọn lửa đến từ Thâm Uyên đốt những thi thể biến thái như vậy càng ngày càng khó khăn.
Nhưng mà Tần Hà có nhiều thời gian, không vội.
Sau đó lại thêm ba bộ thi thể vào lò, nam tử đầu trọc cũng ở trong đó, da thịt vẫn còn nguyên vẹn, chỉ cần thanh lý qua là được.
Cuối cùng là thi thể Lý Nghiêu, cái tên này bị Thi vương phi thiên bổ làm hai, quả thực là gia tăng công việc cho Tần Hà, khâu chừng nửa canh giờ mới ghép ông ta lại được như cũ.
Đợi đến khi xong việc, trời đã khuya.
Năm thi thể yên lặng hỏa thiêu, Tần Hà đi tới xem thử đại vương bát đang hóa hình trong thùng nước một chút, kết quả phát hiện trong thùng toàn là bọt nước, còn tỏa ra một mùi tanh kỳ lạ, không nhìn thấy thân thể.
Hắn lại nhìn sang con bê vàng, thân thể nó đã to cao thêm, đang ngủ say ngon lành.
Không thấy có điều gì dị thường, Tần Hà mới nằm lên trên đệm chăn.
Tiếp đó chính là thời gian chờ đợi.
Một canh giờ sau, trừ Thi vương phi thiên, bốn thi thể còn lại đã lần lượt hỏa táng xong.
Nam tử đầu trọc cho phần thưởng là một bản《 Thê vân tung 》.
Thê vân tung: Học tập thuật này, ngươi nhảy lên một cái có thể vượt lên trên chín tầng trời.
Kỹ năng này hơi lạ, khiến Tần Hà phải sửng sốt mấy giây.
Nhảy lên một cái có thể vượt qua chín tầng trời?
Sau đó thì sao? Xuống như thế nào?
Rơi xuống à?
Tần Hà học tập xong cũng không dám thử.
Nếu như từ trên chín tầng trời rơi xuống, mình nhất định sẽ là người xuyên việt đầu tiên tự mình chơi chết mình.
Quyết đoán niêm phong lại.
Chờ đến ngày nào đó mình có thể bay, hoặc là học được Như Lai Thần Chưởng, lúc đấy mới có thể dùng đến nó.
Hai tên còn lại cho phần thưởng là một bản《Thiết sa công》, một bản《Dã hồ quyền》.
Một bản là công pháp, một bản là kỹ pháp.
Không có đặc điểm gì nổi bật, nhưng tốt xấu gì cũng có thể coi là kỹ năng, luyện đến cực hạn cũng có thể tiếu ngạo giang hồ.
Cuối cùng là Lý Nghiêu, không biết có phải là do vừa mới lên chức hay không, phần thưởng rất khác biệt với thân phận của ông ta, nói thẳng ra chính là chả ra sao, thế mà lại là một bản《Thuật nuôi vịt》.
Thuật nuôi vịt: Học tập thuật này, đời này nuôi vịt không còn gì khó khăn.