Tần Hà xem mà cảm thấy hơi hỗn loạn.
Thuật nuôi vịt?
Bản thân không làm vịt, tại sao phải học cách nuôi vịt?
(Note: Ở Trung Quốc, làm vịt còn có nghĩa là làm trai bao.)
Có điều, việc đã tới nước này, cũng chỉ có thể như vậy.
Nuôi vịt thì nuôi vịt, tuy rằng có chút tổn thương lòng tự trọng, địa vị nghề nghiệp cũng rất thấp, nhưng tốt xấu gì cũng là một kế sinh nhai.
Tâm niệm khẽ động, trong nháy mắt trăm ngàn kỹ năng nuôi vịt hiện lên một cách rõ ràng trong đầu, cực kì thành thạo.
Lại tăng lên đủ loại tri thức kì quái.
Sau khi xúc đi tro cốt của Lý Nghiêu, Tần Hà lại lấy ra cuốn sổ nhỏ thần kỳ.
Lại đến canh giờ truyền pháp.
Giai đoạn phấn đấu chính là gian khổ như vậy, bận rộn như thế đấy.
Thuật truyền đạo thụ nghiệp giải hoặc hơn hẳn thần thông, cực kỳ lợi hại, nhưng cũng có một nhược điểm, đó là khi truyền pháp phải chạm lên đỉnh đầu của đối phương để truyền.
Vì để phòng ngừa bị đối phương phát hiện, còn phải vận dụng thuật tạo mộng trung cấp, thuật dạ ẩn, thuật hắc hóa,... mà điều phiền phức nhất chính là tìm người.
Bận rộn một hồi ít nhất cũng phải tốn mất một canh giờ.
Hiện tại bách tính Lưu Thành cũng tham gia vào, ban đêm còn phải mở rộng phạm vi đến bọn họ, lượng công việc lại càng nhiều.
Để làm được một thần tiên tốt có lương tâm cũng không dễ nha.
Mở cuốn sổ nhỏ thần kỳ ra, Tần Hà cẩn thận chọn lựa, tiếp đó lại là một hồi bận rộn.
Đối với binh sĩ thủ thành, tiếp tục cho các vật dụng để tu luyện không tốn hao nhiều công đức như công pháp, cảm ngộ, kình khí hoàn, pháp lực hoàn, còn có thiết sa công, dã hồ quyền,...
Còn bách tích thì cho một số loại thuốc chữa bệnh cùng kiện thể như Kim sang hoàn, Tẩy tủy đan, chỉ cần tùy tiện bóp lấy một chút thuốc vụn cũng đủ cho bách tính bệnh nặng biến thành bệnh nhẹ, bệnh nhẹ biến thành không có bệnh.
Điều mà bọn họ cầu nguyện nhiều nhất, chính là về phương diện này.
Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ cho một ít tài nguyên trên phương diện tu hành, để đa dạng hóa một chút.
Trải qua một trận bận rộn, căn cứ theo quan điểm thức đêm không tốt cho cơ thể, Tần Hà dứt khoát làm suốt đêm.
Đại nghiệp công đức vĩ đại đang phát triển như một quả cầu tuyết, thời gian này nhất định phải cố gắng thêm chút sức.
Truyền pháp liên tục cho tới khi gà gáy sáng, Tần Hà mới hoàn thành xong công việc.
Qua ngày hôm sau Lưu Thành chấn động đến mức nào thì không cần phải nói.
Mới sáng sớm, miếu Thanh Ngưu đại tiên đã chật kín người.
Đừng nói tới gặp, bách tính Lưu Thành nghe còn chưa từng nghe qua có vị thần tiên nào linh như vậy, chỉ cần thành tâm, có cầu ắt sẽ linh.
Bên phía đám binh sĩ cũng sinh ra oanh động không nhỏ.
Bởi vì Thanh Ngưu đại tiên truyền công pháp, thuật pháp cùng tài nguyên trân quý, cường độ tu luyện được tăng lên đáng kể.
Nhất là Đậu Lão Lục và Thường Ôn.
Mỗi người đều nhận được một viên Tẩy Tủy Đan.
Cái thứ này vừa xuất hiện, kẻ tu luyện hiểu được đây là vật gì vừa trông thấy, ai nấy cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
Đó là đan dược tẩy cân phạt tủy, tăng cường căn cơ tu luyện, cực kỳ hiếm thấy.
Loại đan dược như vậy chỉ có những thế lực siêu nhiên có Luyện đan sư như là Long cung ở thế giới dưới nước, Hồ tộc, cùng với một số ít Thánh địa mới có.
Những kẻ tu luyện bình thường thì chưa chắc đã được nghe qua.
Một viên Tẩy tủy đan có thể đề thăng nội kình, ít thì mười năm, nhiều thì cũng có hai mươi, ba mươi năm, tùy từng người mà khác nhau.
Mà điều quan trọng hơn là một khi đã trải qua quá trình tôi luyện căn cơ, xác suất thành công khi đột phá ngoại kình sẽ được tăng thêm rất nhiều, mở rộng bình cảnh.
Hai viên đan dược vừa ra, ánh mắt của vô số người liền phát xanh.
Đậu Lão Lục và Thường Ôn bị nhìn tới mức toàn thân run rẩy, vội vàng nuốt luôn đan dược vào bụng, chỉ sợ người khác nổi lên ác ý.
Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hai người chậm rãi bài xuất tạp chất tẩy cân phạt tủy ra ngoài, khí tức từng bước từng bước được tăng cường, càng lúc càng khiếp người.
“Tẩy Tủy Đan đều đi ra!”
Ở bên ngoài đám người vây xem, khuôn mặt Ngụy Nguyên Cát tràn ngập vẻ hâm mộ, trong nháy mặt hắn ta bỗng cảm thấy Quỷ quyết đao mà hôm qua vừa mới lấy được, đã không còn “thơm ngon” nữa.
Quỷ Đao Quyết rất tốt, nhưng so với Tẩy Tủy Đan thì vẫn kém hơn một chút.
Đồng thời trong lòng của hắn ta không khỏi có chút ghen ghét, đố kị: “Ta dập đầu tới mức não cũng sắp bị chấn động, thế mà cũng chỉ được Quỷ đao quyết, hai người bọn họ thành tâm đến mức nào mà nhận được Tẩy tuỷ đan vậy?”
“Việc này chẳng liên quan gì tới việc có thành tâm hay không.”
Bên cạnh Ngụy Nguyên Cát, Ngụy Vũ cũng có mặt, nét mặt thì tỏ vẻ thờ ơ nhưng ánh mắt lại liên tục liếc qua liếc lại quan sát Thường Ôn và Đậu Lão Lục.
“Không liên quan?” Ngụy Nguyên Cát sửng sốt, hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Cũng không thể nói là không có quan hệ gì, nhưng cũng phải xem sự cống hiến, đóng góp, tên Thanh Ngưu...khụ khụ, Ngụy Tiên kia rõ ràng là muốn tích tụ công đức, mà Đậu Lão Lục và Thường Ôn ngoài việc phát động mọi người tế bái, còn chủ trì việc xây dựng miếu Thanh Ngưu tiên nhân, vừa hay đáp ứng đúng nhu cầu của Ngụy Tiên, bởi vậy mới ban thưởng lớn hơn mọi người.” Ngụy Vũ phân tích nói.
Ngụy Nguyên Cát nghe xong, đôi mắt lập tức liền sáng lên, vỗ đùi nói: “Không sai, thì ra là như vậy, xem ra chỉ thành tâm tế bái thì cũng không thể đạt được phần thưởng lớn nhất, nhất định phải truyền bá Thanh Ngưu đại tiên tín ngưỡng mới được”.
Nói xong, hắn ta lại nhìn Ngụy Vũ với ánh mắt vừa sùng bái, vừa tiếc hận nói: “Sư huynh, ngươi đã có thể xem thấu rõ ràng như thế, vậy ngươi còn chống cự cái gì nữa? Nếu như lúc trước ngươi chủ trì việc tế bái Thanh Ngưu đại tiên, Tẩy tủy đan hôm nay chính là của ngươi rồi”.
Ngụy Vũ lập tức nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, nhưng cuối cùng cũng không thốt ra được một lời phản bác.