Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 287 - Chương 287 - Lưu Thành Hồi Cuối

Chương 287 - Lưu thành hồi cuối
Chương 287 - Lưu thành hồi cuối

“A!!”

“Lại làm nhục ta!”

“Hắn chính là cố ý!”

“Chắc chắn là hắn cố ý!”

“....”

Thuật nuôi vịt vừa mới truyền đi, phía bên doanh địa thiêu thi liền vang lên tiếng Nguỵ Vũ cuồng loạn gào thét.

Lớn tiếng đến mức vang vọng gần nửa tòa Lưu thành.

Không biết bao nhiêu người đang trong giấc mơ bị giật mình bừng tỉnh, không quan tâm là nghe được rõ ràng hay không nghe được rõ ràng, đều mắng to một câu: “Đồ thần kinh!”

Tần Hà nghe thấy cũng lắc đầu.

Các vị lão gia theo dõi cứ nhất định muốn đưa thuật nuôi vịt cho ngươi làm giàu.

Bổn đại tiên biết nghe lời phải.

Có cách nào, có cách nào chứ.

Đứa trẻ quật cường, ngươi phải biết phúc.

Phải biết sấm chớp mưa gió, đều là ân mà ông trời ban cho.

Tần Hà cảm thấy hài lòng cất cuốn sổ nhỏ thần kỳ đi, sau đó từ trên đệm chăn ngồi dậy, cầm lên túi đựng xác, vác cái xẻng đen lớn lên, đi tới doanh địa liên quân.

Liên quân là nơi tam giáo cửu lưu tụ hội, đánh chết toàn bộ có thể có kẻ oan uổng, nhưng cách một đánh một thể nào cũng có cá lọt lưới, có thể mài được bao nhiêu thì cứ mài bấy nhiêu, mài hết thì chuyển sang chỗ khác.

....

Sau bốn ngày liên tục như vậy, chi quân bao vây Lưu thành đã bị phá.

Quân yểm trợ Liên quân dưới sự dẫn dắt của tân tân tân tân tân tân tân nhiệm Hộ pháp đốc quân Tôn Binh đã hốt hoảng rút lui.

Tôn Binh, từ một tên Đinh tổng thủ vệ chẳng có lấy một chút cảm giác tồn tại nào, sơ ý một cái đã đột phá ba mươi năm đạo hạnh, sơ ý một cái nữa lại “được đề cử” làm Hộ pháp đốc quân.

Sau đó, hắn ta liền vội vàng dẫn người rút chạy.

Không thể trách là hắn ta quá nhát gan, bởi vì vào đêm trước đó, lúc Tần Hà chuẩn bị rời đi đã thuận miệng khen hắn ta một câu: “Nội kình của ngươi cũng không tồi nha.”

Năm ngày sau, Đậu Lão Lục cùng Thường Ôn dẫn hơn ngàn người đi về phía thành Tế Nam.

Bởi vì Thanh Ngưu Đại Tiên đã hạ xuống pháp chỉ, lệnh đám môn đồ Thanh Ngưu đi tới Tế Nam.

Tiểu đội thiêu thi cộng thêm mấy trăm thanh niên trai tráng Lưu thành hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng xuất phát, hoàn toàn không quan tâm đến mấy chục vạn đại quân Bạch Liên ở ngoài thành Tế Nam.

Có pháp chỉ Thanh Ngưu Đại Tiên, tất cả mọi người đều tràn ngập lòng tin.

Bởi vì đã từng chứng kiến sự thần kỳ, lại có thêm thực lực ở đó.

“Đại quân môn đồ” chỉ hơn ngàn người nhưng có đến hơn tám trăm người là cường giả nội kình.

Trên hai mươi năm đạo hạnh có hơn ba trăm người.

Trên ba mươi năm có hơn bảy mươi người.

Trên bốn mươi năm có mười chín người.

Trên năm mươi năm có bốn người.

Nội kình đỉnh phong hai người.

Chính là lợi hại như vậy, chính là chấn động như thế đấy.

Thực lực này, cao thủ mười vạn đại quân tụ tập lại một chỗ, cũng chỉ như vậy mà thôi.

Giữa đội ngũ kéo dài hơn hai dặm.

Tần Hà cưỡi trên con bê vàng, gặp ai cũng giới thiệu người thiếu niên đang ngồi trên cổ bò ở đằng trước: “Đây là đầu bếp của ta, tên là Vương Thiết Trụ, làm quen một chút.”

Đám người thấy là Tần Hà, trên mặt liền lộ ra vẻ tôn kính.

Tần Hà là môn đồ thủ tịch của Thanh Ngưu Đại Tiên, miệng còn từng khai quang, rất linh nghiệm.

Lại nhìn về phía thiếu niên kia, trông dáng vẻ chừng mười ba mười bốn tuổi, trắng trẻo sạch sẽ, chỉ là đôi mắt hơi nhỏ, còn bị gù lưng, trông như là đang cõng một cái nồi.

Nhưng mặc kệ hắn ta có dáng vẻ như thế nào, đừng nói là người, dù chỉ là nuôi một con rùa, thì bọn họ nhất thiết cũng phải khen hai câu.

Nhất định phải nể mặt Tần gia nha.

Kẻ không biết ăn nói khen một câu: “Dáng dấp đầu bếp này của Tần gia ngài rất thần tuấn.”

Kẻ biết ăn nói thì khen: “Vị bếp trưởng này của Tần gia ngài có tướng thần dị, ắt hẳn tương lai sẽ là nhân trung long phượng, chỉ nghe cái tên này, cũng đã thấy vừa cứng vừa cao rồi.”

Lúc này, Tần Hà sẽ chắp tay nói: “Có nhãn lực, dáng dấp cũng bình thường, nhưng cái tên này, chắc chắn là vừa cao vừa cứng.”

Thế là đám người lại thi nhau gật đầu nói phải.

Sau đó Tần Hà lại chạy sang chỗ khác: “Đây là đầu bếp của ta, Vương Thiết Trụ... Làm quen một chút.”

Không đến nửa ngày, tất cả mọi người đều đã biết đến cái tên “Vương Thiết Trụ” này, tướng mạo rất đặc biệt, lai lịch rất đặc biệt, mà tên lại càng đặc biệt.

“Gia, cảm giác làm người thật tốt.” Đại vương bát vẫn chưa hết hứng khởi.

Lâu hơn so với dự đoán, chừng năm ngày đại vương bát mới hoàn thành hóa hình quan, hơn nữa bởi vì tuổi còn nhỏ, nên trở thành thiếu niên.

“Gia, ta cũng muốn làm người...” Con bê vàng hâm mộ nói nhỏ, mặc dù cơ thể của nói đã càng thêm vạm vỡ, thực lực cũng mạnh hơn, nhưng nếu so sánh với việc hóa hình, cũng không khỏi thua chị kém em.

“Ta biến thành người có thể giúp đỡ gia đốt thi tốt hơn, ngươi biến thành người, gia cưỡi ai đi?” Đại vương bát sỉ vả con bê vàng không chút khách khí.

Con bê vàng khó chịu, cõng gia cũng thôi đi, trên cổ còn bị thứ đồ chơi kia cưỡi, nó mắng: “Ta... Ta biến trở lại còn không được à? Coi như ta đứng lên, gia cũng có thể ngồi lên trên vai của ta, chỉ là không có vị trí của ngươi.”

“Một con bò còn muốn làm người... Cắt.”

“Ngươi một con vương bát thối, so với ta thì tốt hơn chỗ nào?”

“Ta chính là hậu duệ ngao vương, thân có huyết mạch thần ngao.”

“Pì, cả nhà ngươi đều là vương bát thối.”

“....”

“Được rồi được rồi, ngừng lại được rồi.” Thấy hai thú bắt đầu cãi nhau ầm ĩ, Tần Hà vội vàng cắt ngang, hắn nói với con bê vàng: “Chờ sau này luyện ra Hóa hình đan sẽ cho ngươi.”

“Tạ ơn gia, gia tốt nhất với ta.” Con bê vàng lập tức mừng rỡ.

.....

Một ngày sau, đội ngũ đi đến thành Cửu Liên.

Đây là một tòa thành nhỏ đã hoàn toàn bị phá hủy.

Sau khi đại quân Bạch Liên công phá được tòa thành nhỏ này đã tiến hành đồ thành, dân chúng trong thành đều đã bị giết sạch.

Có thi thể thì tất nhiên không cần vội vã lên đường.

Phát động Hiển thần thuật, Thanh Ngưu Đại Tiên hạ xuống pháp chỉ: Đốt thi tại chỗ.

Thi thể thối rữa không cần xử lý, trực triếp mang đi chôn cất.

Thi thể không bị thối rữa thì xem như đã bị biến dị, cộng thêm còn có không ít thi biến lảng vảng, Tần Hà xem như thu hoạch không tồi.

Địa điểm tiếp theo, huyện Ân.

Bị đồ.

Địa điểm thứ ba, Lâm Ấp.

Bị đồ.

Địa điểm thứ tư, Tế Dương.

Nơi này mặc dù không bị đồ, nhưng lại bị quan quân cùng Liên quân thi nhau tai họa, cũng là đã thoi thóp.

Trong thành có hơn bốn ngàn Liên binh.

Đậu Lão Lục chỉ dẫn theo năm trăm người xung kích đã đánh hơn bốn ngàn quân này kêu cha gọi mẹ.

Đội ngũ nghỉ ngơi ở đây hai ngày.

Ba ngày sau.

Đại quân môn đồ nhân lúc bóng đêm, mang hành trang gọn nhẹ tiến lên, đi đến vị trí cách thành Tế Nam mười dặm.

Ở trên cao nhìn xuống từ xa, doanh bàn Liên quân giống như là biển sao, ánh lửa lấm ta lấm tấm như sao trên trời, từ đường chân trời bên này kéo dài đến bên kia, hoàn toàn không nhìn thấy phần cuối.

Trong trung tâm biển sao, rõ ràng có một vòng ảnh lửa cao hơn, cũng chỉnh tề hơn, ánh lửa lờ mờ chiếu sáng một quái vật khổng lồ màu đen.

Tựa như là một con cự thú vô biên nằm rạp trên mặt đất.

Đó chính là trung tâm đại chiến bạo loạn đất Lỗ, cũng là tiến tuyến hai bên chiến đấu ác liệt nhất.

Thành Tế Nam!

Tần Hà quan sát một lượt, hết sức hài lòng.

Trong đêm tối người khác không thể trông thấy, nhưng hắn thấy rõ ràng.

Hiển nhiên là thành Tế Nam đã gặp phải công kích cực kỳ mãnh liệt, có vài đoạn thành trì bị đổ sụp, cũng đã được đắp lên như cũ, mặt đất vỡ ra mấy cái hố lớn, rõ ràng là đại quân Liên giáo đã dùng thuốc nổ phá thành.

Đồ Bách Thú lĩnh bảy, tám Thần bộ Phi Ngư Vệ cùng quan binh thủ thành, chống cự cực kỳ ngoan cường.

Đại quân Liên giáo ẩn có cao thủ cấp bậc ngoại kình, nhưng vẫn không có cách nào phá thành.

Dưới thành thi thể chất thành núi, sắp chất cao gần bằng tường thành.

“Đại thành khí tượng a.” Tần Hà không nhịn được tán thưởng.

Chỉ là Lưu thành với hơn vạn người đã cống hiến cho mình hơn mười vạn công đức.

Mà nội thành Tế Nam, có mười mấy vạn quân cùng 40 vạn dân.

Vất vả kinh doanh, một buổi sáng gặp gió thuận.

Sắp phát tài rồi!

Bình Luận (0)
Comment