Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 288 - Chương 288 - Viện Quân

Chương 288 - Viện quân
Chương 288 - Viện quân

“Viện quân?”

Trong nội thành Tế Nam, Đồ Bách Thú, một đám Thần bộ cùng với tướng lĩnh quan quân đồng thời nhìn chằm chằm vào Ngụy Nguyên Cát đang mặc trang phục dạ hành, tất cả đều là hai mặt nhìn nhau, đều cho là mình nghe lầm.

Ba mươi vạn phản quân Bạch Liên bao vây thành, châu phủ xung quanh đều đã bị càn quét, thành Tế Nam đã trở thành một hòn đảo cô độc.

Viện quân muốn đột phá tầng tầng lớp lớp vòng vây, còn muốn đục xuyên qua 30 vạn quân phản loạn đã vây kín thành thùng sắt.

Làm sao có thể?

“Viện quân ở đâu ra?” Thiết Ưng Thần bộ hỏi.

Đại quân Địch tộc phá tường biên xông vào, Thập đại Thần bộ Phi Ngư Vệ bị cấp tốc gọi hồi kinh, huyết chiến ở Sa Hà, một lần đánh tan tinh nhuệ Địch tộc.

Địch tộc vừa mới rút về quan ngoại, đất Lỗ lại xuất hiện bạo loạn Bạch Liên.

Thế là tám trong Thập đại Thần bộ lại phân ra từng nhóm xuôi nam, chiến một trận ở thành Tế Nam, Giáo chủ Bạch Liên Giáo dùng ba chiêu đánh bại Tào Văn Chiếu, một chiêu vẩy đậu thành binh đánh quân tinh nhuệ nhất của Thiết Kỵ Quan Ninh phải chật vật chạy trốn, quan quân bị thua thảm hại, hao binh tổn tướng.

Thập đại Thần bộ có năm người bị vây nhốt ở thành Tế Nam, hai người bỏ mình, một người mất tích. Quân tinh nhuệ bách chiến dưới trướng mà bọn họ dẫn theo cũng bị hao tổn hơn phân nửa. Nhưng cũng may là nhờ có bọn họ liên hợp với Đồ Bách Thú cùng sáu, bảy tướng lĩnh quan quân, mới có thể ngoan cường chống đỡ được thế công của Giáo chủ Bạch Liên.

Hai chữ “viện quân”, chính là tin tức tốt nhất mà thành Tế Nam muốn nghe được nhất lúc này.

Nhưng không có ai là kẻ ngốc, quan quân thành Lâm Thanh đang được tập kết lại một lần nữa, nhưng chỉnh đốn đội quân chiến đấu, xuất phát cũng cần phải có thời gian.

Viện quân từ đâu ra?

“Chúng ta từ Lưu thành tới, đường ca, Thường Ôn cùng đội ngũ thiêu thi đang ở ngay bên ngoài thành mười dặm, có hơn một ngàn người.” Ngụy Nguyên Cát trả lời.

“Hơn một ngàn người?” Cả khuôn mặt Thiết Ưng Thần bộ đều là vẻ nghi ngờ.

Nếu không phải là hắn ta biết rõ gốc rễ của Ngụy Nguyên Cát, biết y là đường đệ của đồ đệ Đồ Bách Thú Ngụy Vũ, lúc này đã kêu người lôi y ra chém.

Nói lời mê sảng như vậy, tám chín phần mười chính là đã phản bội, đầu nhập đến đại quân Bạch Liên rồi tới lừa gạt mở cổng thành.

“Viện quân” muốn vào thành, nhất định phải mở cổng thành, có thể quân địch đang mưu đồ điều này.

“Đúng vậy, nhân số chúng ta không nhiều, hành trang gọn nhẹ, rất dễ dàng xuyên qua kẽ hở của đám phản loạn Liên quân, chỉ cần mở cửa thành ra, đêm nay liền có thể vào thành.” Ngụy Nguyên Cát nói.

Mấy ngày vừa rồi, Thanh Ngưu Đại Tiên đã ban thưởng cho hắn ta thuật Dạ ẩn cùng thuật leo núi, nhờ vậy hắn ta đã dễ dàng xuyên qua doanh địa phản quân, trực tiếp leo tường tiến vào thành Tế Nam.

Cả đám Thần bộ cùng tướng lĩnh quan quân đều là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng, tất cả ánh mắt dồn về phía Đồ Bách Thú.

Đồ Bách Thú xem như người đứng thứ hai trong Phi Ngư Vệ, thực lực cũng chỉ cách trình độ ngoại kình một bước, cộng thêm bảy tên Thần bộ đều nghe ông ta chỉ huy, mà trong thời gian này quan quân mặt xám mày tro, một cách tự nhiên, Đồ Bách Thú liền trở thành người lãnh đạo của thành Tế Nam.

Quyết định này, chỉ có Đồ Bách Thú có thể đưa ra.

Một ngàn viện quân là quá ít ỏi, ở trong chiến trận công thành chính diện gần như không đưa đến tác dụng gì, cũng có gì để bàn cãi, nhưng viện binh chính là viện binh, đừng nói một ngàn người, dù chỉ là ba trăm người, đó cũng là viện binh.

Với tình hình hiện tại mà nói, đề chấn sĩ khí thành Tế Nam là rất quan trọng.

Viện binh vào thành sẽ thể hiện thành Tế Nam không còn là cô thành, quan quân đã có thể xuyên qua vòng vây chuyển vận lực lượng cho thành Tế Nam, chỉ cần cắn răng kiên trì, sẽ có thể chống đỡ đến lúc được giải vây.

Đây chính là “hy vọng”, không thể nhìn thấy cũng chẳng thể sờ được, nhưng lại có ảnh hưởng rất lớn đến quân tâm sĩ khí.

Nhưng đồng thời điều này cũng mang theo mối nguy hiểm to lớn, nếu như viện binh này có bẫy, kết quả khó mà lường được.

Khoát tay ra hiệu cho Ngụy Nguyên Cát đi ra ngoài, đám người trong trướng bắt đầu bàn luận.

Lo âu và nghi ngờ chiếm phần nhiều.

Bởi vì việc này quá mức nằm ngoài sự tưởng tượng của bọn họ.

“Đồ Thiên hộ, ngài quyết định thế nào?” Thiết Ưng Thần bộ trưng cầu ý kiến.

“Thà tin là có.”

Đồ Bách Thú hơi híp mắt lại, chậm rãi nói: “Thay vì ngồi sầu lo trong vây thành, không bằng bắt lấy chút hy vọng, có thể nói là ta nhìn đứa bé Ngụy Nguyên Cát kia từ nhỏ tới lớn, sẽ không có nhược điểm gì bị nắm trong tay phản quân.”

“Để cho bọn họ tiến vào từ thành tây, mở ủng thành trước, đợi đến sau khi kiểm tra cẩn thận thực hư mới mở cổng thành chủ. Chuẩn bị đầy đủ, cứ ứng đối như là phản quân muốn đánh lén cổng tây đoạt thành.” Đồ Bách Thú quyết định nhanh chóng.

....

Đêm khuya, một chi hơn ngàn người, đầu đội khăn vàng của phản quân Bạch Liên đi tới trước một trạm gác.

“Mở cửa ra, chúng ta muốn đi qua.” Đậu Lão Lục gân giọng hô.

Nhưng mà thủ vệ trạm gác phản quân lại chẳng hề có động tĩnh gì, cũng không có ai đáp lời, cả trạm gác giống như là không có người đóng quân.

Đậu Lão Lục lại đập cửa mấy lần, vẫn không thấy có ai đáp lời.

Lúc này liền nghe Tần Hà nói một câu: “Không có ai, tự mở cửa đi.”

Đậu Lão Lục nửa tin nửa ngờ, sai một tên thủ hạ, nhảy lên một cái leo lên cửa trạm gác.

Chỉ chốc lát sau, cửa đã được mở ra từ bên trong.

Đám người tiến vào trong trạm giác xem xét, phát hiện trú binh trong trạm gác đều đang ngủ, còn là ngủ sâu như chết.

Mà đây cũng mới chỉ là bắt đầu, sau đó cả một đường đến mười mấy trạm canh gác, toàn bộ đều là như thế.

Một ngàn người hoàn toàn không gây ra bất kỳ một động tĩnh nào đã nhân lúc đêm khuya, mò tới dưới tường thành Tế Nam.

Bình Luận (0)
Comment