Trên thành, Đồ Bách Thú cùng một đám người đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón quân địch, cảm ứng được khí tức ba động mênh mông cuồn cuộn của một đám người đến dưới thành, giật mình hoảng sợ đến trợn mắt há hốc mồm.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự có thể nghĩ lầm đây là mười vạn đại quân.
Thường Ôn cùng một vị Bả tổng thiết giáp không rõ thân phận dẫn đầu đằng trước nhất lại là nội kình đỉnh phong.
Từng hàng từng nhóm phía sau, tất cả đều là cao thủ nội kình.
Đội ngũ hơn ngàn người, số người không phải cường giả nội kình lại chỉ chiếm một phần rất nhỏ.
Không thể tưởng tượng nổi.
“Không ngờ Thường Ôn đã đạt đến nội kình đỉnh phong?” Thiết Ưng Thần bộ chấn động không thôi.
Đều là người của Phi Ngư Vệ, đương nhiên là bọn họ đều biết Thường Ôn, một tên Bách Hộ đội 2 đội truy bắt dưới trướng Quý Thành Lương, không có việc gì thường đứng ngay cửa chiếu ngục thủ vệ, rất quen mặt.
Một Bách hộ nho nhỏ, nội kình chưa đạt đến hai mươi năm.
Rốt cuộc là gặp được cơ duyên gì mà có thể nhảy lên trở thành nội kình đỉnh phong.
Nội kình đỉnh phong chính là khái niệm như thế nào?
Chính là Đồ Bách Thú!
Thập đại Thần bộ cũng mới chỉ có thể tính là chuẩn đỉnh phong.
Càng đến gần trình độ ngoại kình, càng khó tiến thêm.
Mà tên Bả tổng thiết giáp ở bên cạnh kia, cũng như vậy.
Từ khi nào chỉ là một chức Bả tổng lại cần một nội kình đỉnh phong tới làm?
Khuôn mặt Đồ Bách Thú cũng run rẩy, những người khác ông ta không biết, nhưng mấy chục người của Phi Ngư Vệ kia thì dù chỉ là nhìn dáng đứng ông ta cũng nhận ra được.
Khá lắm, gần như tất cả đều là ba mươi năm nội kình trở lên.
Ngoại trừ, Nguỵ Vũ!
Ngụy Nguyên Cát đã sắp đạt đến bốn mươi năm, vậy mà Nguỵ Vũ vẫn còn như cũ không nhúc nhích.
Trực giác nói cho Đồ Bách Thú biết, trong một tháng tách ra, nhất định là chi đội ngũ này đã xảy ra những chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Vô cùng có khả năng... là tồn tại kia đã làm gì đó.
Nhưng cho dù là như vậy, vẫn làm cho người ta phải chấn kinh.
Thần thánh phương nào lại có năng lực lớn như vậy?
“Mở cửa thành.”
Qua một hồi lâu, Đồ Bách Thú hạ lệnh.
Khi phương đông dâng lên màn trắng bạc, đội ngũ ngàn người tiến vào thành Tế Nam.
Sau khi trời sáng rõ, thành Tế Nam sôi trào.
Tin tức “viện quân” vào thành như là mọc cánh bay ra khắp nơi.
Đây là tin tức tốt duy nhất khiến lòng người phấn chấn sau khi quan quân đại bại dưới thành Tế Nam.
Có viện quân liền thể hiện vòng vây quanh thành Tế Nam đã sắp không bao vây được nữa, đại quân Bạch Liên không người bì nổi đã bắt đầu xuất hiện vẻ thất bại.
Dân chúng cùng binh lính phổ thông không biết rõ ràng viện quân là như thế nào, chỉ biết là đã có viện quân tới, dân tâm sĩ khí lập tức được tăng cao.
Huyết chiến hơn nửa tháng, thành Tế Nam cùng đại quân Bạch Liên đã là huyết hải thâm cừu.
Sau khi thành bị phá có khả năng rất lớn là sẽ bị đồ thành, ngày thành phá, chính là tận thế của tất cả mọi người.
....
Nhưng mà viện quân đã vào thành, gợn sóng mà viện quân mang đến cũng chỉ mới là bắt đầu.
Sáng sớm, Tần Hà ngáp một cái, vén mành doanh trướng lên, lấy ra một cái ghế bập bênh rồi nằm lên trên đó, chờ đợi quý khách “có tầm nhìn xa” tới cửa.
Đại thành khí tượng, vạn tượng đổi mới, đây là một khởi đầu mới.
Không bao lâu sau, người “có tầm nhìn xa” đầu tiên tới.
Thường Ôn.
Thường Ôn dẫn theo bốn tên thủ hạ, lén la lén lút đi tới trước doanh trướng, hắc hắc cười nói với Tần Hà: “Tần ca, còn có tượng thần Thanh Ngưu Đại Tiên không? Ta muốn loại có thể dựng lên, càng lớn càng tốt.”
“Có thì có đấy, chỉ là.... Không cho không.” Tần Hà híp mắt, duỗi ra một ngón tay lắc lắc.
“Dễ bàn dễ bàn.” Thường Ôn xoa xoa tay hưng phấn nói.
Tần Hà liền vỗ tay một cái, hô: “Vương Thiết Trụ.”
“Vâng, gia.”
Từ trong doanh trướng, đại vương bát lập tức bưng ra một thứ được vải dầu che kín, kéo vải dầu ra, một tôn tượng thần Thanh Ngưu Đại Tiên 3D lập thể xuất hiện.
Thường Ôn vừa trông thấy, hai mắt lập tức sáng lên.
Tượng thần này còn to hơn tượng thần trong miếu Thành Hoàng cũ ở Lưu Thành kia.
Thanh ngưu thần tuấn, tiên nhân khó lường, đôi mắt giống như là vực sâu hút hồn, sinh động như thật.
“100 lượng bạc, không mặc cả.” Đại vương bát trực tiếp ra giá.
“Thành giao!” Thường Ôn giao bạc một cách vô cùng sảng khoái, tiếp đó vui mừng phấn khởi gọi bốn tên thủ hạ khiêng tượng thần rời đi.
Vương Thiết Trụ dõi mắt nhìn theo Thường Ôn đám người rời khỏi, giơ ngón tay cái lên với Tần Hà, “Gia, ngài tính toán thật chuẩn, sáng sớm đầu tiên vào thành, bọn họ thực sự đến mua tượng thần.”
“Đây gọi là Khương Thái Công câu cá, người tình nguyện mắc câu.” Tần Hà mỉm người, ở cái loạn thế này, người có thể còn sống lại nổi trội, kẻ nào không phải nhân tinh?
“Đúng vậy, gia, trí tuệ của ngài kinh thiên động địa khiếp sợ quỷ thần, tất cả mọi chuyện ở nhân gian đều nằm trong lòng bàn tay ngài.” Vương Thiết Trụ nịnh nọt nói.
“Bớt nịnh hót, có khách đến thăm, tiếp khách đi.”
Vừa dứt lời, ở cửa ra vào quả nhiên là lại có thêm năm sáu người tới.
Đậu Lão Lục, dẫn theo bốn năm tên thủ hạ.
“Tần ca, còn có tượng thần đại tiên không?” Đậu Lão Lục cất lên nụ cười.
“100 lượng, không mặc cả.” Vương Thiết Trụ trực tiếp tiếp lời, sau đó vén lên tấm vải dầu trong một góc doanh trướng.
Bên trong tấm vải vẫn là một tôn tượng thần bằng gỗ, giống y hệt tượng thần trước đó.
“Không có vấn đề.”
Đậu Lão Lục cũng đưa bạc vô cùng sảng khoái, sau đó gọi thủ hạ đến khiêng tượng thần đi.
Lúc này hắn ta lại chú ý tới, ở một góc khác trong doanh trướng còn có một tấm vải dầu che phủ, vội vàng đi tới vén lên xem thử, trợn to mắt, nói: “Không chỉ còn một tôn nha.”
“Đúng là không chỉ một vị.” Vương Thiết Trụ gật đầu.
Đậu Lão Lục đảo mắt một vòng, nói: “Có thể bán luôn tôn này cho ta không?”
“Không bán.” Vương Thiết Trụ lắc đầu.
“Ta trả tiền gấp đôi.” Đậu Lão Lục hơi cắn răng.
“Số lượng vốn là có hạn, chỉ có ba tôn, một người chỉ có thể thỉnh một tôn, không thể làm lũng đoạn.” Vương Thiết Trụ vẫn lắc đầu, đây là chuyện Tần Hà đã bàn giao.
“Ba tôn?” Âm lượng của Đậu Lão Lục cất cao lên mấy độ.
“Thường Bách Hộ mới tới, đã thỉnh một tôn đi.” Vương Thiết Trụ nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hai hàm răng trắng.
“Chết tiệt, mau mau mau... Bị tên gia súc Thường Ôn kia vượt lên trước rồi!” Đậu Lão Lục vội vàng như là bị lửa đốt đến đít, vội vàng gọi thủ hạ lập tức rời đi.
Lại một lát sau.
Vị thứ ba, Ngụy Nguyên Cát, cũng là lén la lén lút, mang theo ba tên quan thiêu thi.
“Mua tượng thần à?” Vương Thiết Trụ chủ động hỏi.
“A... Làm sao ngươi biết?” Ngụy Nguyên Cát sững sờ.
“100 lượng, một tôn cuối cùng, không mặc cả.” Vương Thiết Trụ vô cùng thành thạo kéo ra tấm vải dầu cuối cùng.
“Một tôn cuối cùng là có ý gì?” Sắc mặt Ngụy Nguyên Cát hơi hơi thay đổi.
“Thường Bách hộ cùng Đậu Bả tổng mới vừa thỉnh đi hai tôn, vận khí ngươi không tồi, một tôn cuối cùng, có lấy hay không?”
“Có có!”
Ngụy Nguyên Cát liền vội vàng gật đầu, cực kỳ nhanh chóng đưa 100 lượng cho Vương Thiết Trụ, sau đó cũng gọi người khiêng tượng thần đi.
Một lái sau, Tần Hà liền nghe thấy tiếng nói chuyện vọng lại từ phía ngoài hơn trăm bước: “Vũ ca, không xong, hai tên gia súc Thường Ôn cùng Đậu Lão Lục kia đã vượt mặt ta rồi.”