Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 290 - Chương 290 - Đi Quán Ăn

Chương 290 - Đi quán ăn
Chương 290 - Đi quán ăn

Tần Hà nghe vậy, mỉm cười.

Thiên hành kiện, quân tử tự cường không ngừng phấn đấu vươn lên.

Nguỵ Vũ rất có tiềm lực nha.

Sau khi Ngụy Nguyên Cát rời khỏi không lâu, người thứ tư tới, là Ban đầu Bộ khoái Lưu thành.

Cũng là người thông minh biết nhìn xa trông rộng.

Mặc dù không thể tính là hắn ta tới trễ, nhưng tượng lập thể 3D đã hết, chỉ còn tranh điêu khắc.

Loại này thì có thể làm ra nhanh chóng, Vô Ảnh Thủ “bá bá bá” một hồi là xong.

Đến trưa, Tần Hà đã bán được mười mấy bức tranh điêu khắc.

Ngay cả Từ Trường Thọ cùng Lý Thiết cũng đến hỏi mua, Vương Thiết Trụ rất có nhãn lực, thấy vậy cũng không lấy tiền của bọn họ.

“Thu được bao nhiêu bạc?” Tần Hà hỏi.

“Hơn 600 lạng.” Vương Thiết Trụ hưng phấn nói.

“Đi kêu đám người của lò hỏa táng thành đông đi, hôm nay chúng ta đi quán ăn!” Tần Hà đứng dậy.

“Vâng, gia!”

Vương Thiết Trụ vui vẻ đến nhảy cẫng lên.

Trước đây mỗi khi Tần Hà đi quán ăn, nó vẫn luôn phải trốn trong thùng nước mà ăn.

Từ sau khi hóa thành hình người, ra ngoài đi ăn quán vẫn là đại cô nương lần đầu lên kiệu.

Thế là Vương Thiết Trụ vội vàng chạy đi gọi đám người của lò hỏa táng thành đông, sau khi tụ tập đủ, đám người liền đi tửu lâu lớn nhất ở gần đó.

Đúng là thành lớn có khác, cho dù là đã bị vây thành hơn nửa tháng, tửu lâu vẫn có thể làm ra mấy bàn thịt rượu ra hình ra dáng.

Ngoại trừ giá cả đắt đỏ ra thì không có gì để bắt bẻ.

Bốn người Tần Hà, Lý Thiết, thi thể, Vương Thiết Trụ ngồi một bàn, vừa ăn vừa nói chuyện.

Lý Thiết cảm khái: “Chuyến đi ra ngoài lần này, thật sự là kiếm bộn rồi!”

Nhờ có Thanh Ngưu Đại Tiên truyền pháp, hắn ta đã từ một người bình thường trở thành cường giả có hai mươi năm nội kình, cảm giác giống như là nằm mơ vậy.

“Cơ duyên quả thực là một thứ rất kỳ diệu.” Từ Trường Thọ cũng không cảm khái, dừng một chút, hắn ta nhìn về phía Tần Hà, hỏi: “Tần Hà, nội kình của ngươi đạt đến mức nào rồi?”

Tần Hà hơi sững người một chút, cười nói: “Ừm... Mười năm.”

“Vậy ngươi phải cố gắng lên.”

Từ Trường Thọ nói thấm thía: “Khi bái đại tiên, phải thành tâm một chút, đừng có có tư tâm tạp niệm, chúng ta không thế so sánh với đám người dẫn đầu như Thường Ôn cùng Đậu Lão Lục, nhưng cũng cần phải có chút chí khí phải không; Không đủ thiên phú, ta bái đại tiên nhiều chút, rất nhiều người đã đạt đến hai mươi, ba mươi năm, ngươi mới mười năm, quá yếu”

Tần Hà lập tức bị nói đến á khẩu không biết nói gì, chỉ có thể ậm ừ đồng ý: “Ừm, đúng.... đúng vậy.”

“Tần Hà, ca cũng phải nói ngươi một chút.”

Lúc này Lý Thiết lại tiếp lời, nói: “Ngươi chính là môn đồ đầu tiên của Thanh Ngưu Đại Tiên đấy, đại tiên đã truyền cho ngươi thuật chạm khắc, mệnh cho ngươi chạm khắc tượng thần, một cơ duyên tốt biết bao nhiêu chứ, dạo gần đây chúng ta bái đại tiên nhân ngươi cũng không tham gia, đã mấy ngày rồi ngươi không bái rồi đi, như vậy không được đâu.”

“Ta... Ta hơi bận rộn.” Khóe miệng Tần Hà hơi giật giật.

“Có bận rộn như thế nào đi nữa cũng phải dành ra chút thời gian đi bái đại tiên chứ, đây là chính sự.” Từ Trường Thọ nói một cách nghiêm túc, sau đó lại nói thêm: “Sau này mỗi sáng sớm ta sẽ tới gọi ngươi, xác định thời gian địa điểm cụ thể đi bái đại tiên đi, không thể lười biếng.”

“A?” Tần Hà choáng váng, vội vàng nói: “Không cần đâu, ở chỗ ta có tượng thần, lúc nào cũng có thể bái.”

“Vậy cũng không giống nhau, tượng thần có nhiều người bái mới có thần tính, Thanh Ngưu Đại Tiên mới có thể nghe thấy lời cầu nguyện của ngươi, mới linh, lại nói, chỉ là đi bái đại tiên nhân ngươi cũng ngại phiền thì sao có thể nói là thành tâm được?” Từ Trường Thọ bác bỏ, lại nói tiếp: “Quyết định như vậy đi, sau này mỗi sáng sớm ta đến gọi ngươi, mọi người cùng nhau đi.”

Tần Hà lập tức bối rối.

Tượng thần nhiều người bái mới có linh tính?

Đm cái này là ai bảo vậy?

Sao mình lại không biết?

Từ trước đến giờ mình đều dựa vào ghi chép trên cuốn sổ nhỏ thần kỳ, công bình công chính, chưa bao giờ trộn lẫn chút tư tâm tạp niệm nào.

Không cần mọi người tụ tập nha.

Tần Hà vội vàng suy nghĩ làm thế nào để chối từ, mỗi ngày dậy sớm tự bái mình?

Đó là bệnh, cần phải trị.

Đây là chuyện người bị tự luyến nặng mới có thể làm ra.

Đúng lúc này, tiểu nhị bưng thức ăn lên bàn: “Khách quan, đây là gà hầm nhân sâm mà bàn ngài kêu, xin mời thưởng thức.”

Đây là một tô canh lớn tràn đầy, cũng là món chính.

Thịt gà dày chắc, bóng dầu, bên cạnh là những vụn màu vàng.

Từ Trường Thọ cùng Lý Thiết vừa nhìn đã lập tức thèm nhỏ dãi, nói một tiếng liền cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Một đường bôn ba, an toàn không có vấn đề.

Nhưng không thể đảm bảo cơm nước, thậm chí còn xuất hiện tình huống mấy ngày bị cạn lương thực, có thể ăn no bụng đã coi như là thắp nhang cầu nguyện, ăn ngon chính là chuyện xa xỉ.

Huống chi đây lại còn là một món ăn bổ dưỡng.

Vương Thiết trụ cũng là hai mắt tỏa sáng, cầm đũa lên kẹp một miếng thịt bỏ vào miệng, sau đó lại hơi sửng sốt: “Không phải là gà hầm nhân sâm à, tại sao lại không có mùi vị của nhân sâm vậy?”

Nhắc đến nhân sâm, Vương Thiết Trụ chính là kẻ có quyền lên tiếng nhất, tất cả mọi người ăn không ngon, chỉ có nó là bữa nào cũng ăn nhân sâm.

Câu này vừa thốt ra, Lý Thiết cùng Từ Trường Thọ đều bật cười, Từ Trường Thọ giải thích: “Gà hầm nhân sâm chính là tên món ăn, không phải là dùng nhân sâm hầm, mà là dùng củ cải mùa đông, có câu nói là, ăn củ cải mùa đông có thể so sánh với nhân sâm, không có gì sai.”

“Nếu thật sự là dùng nhân sâm, ta cũng ăn không nổi.” Lý Thiết cũng nói.

Vương Thiết Trụ bừng tỉnh, thế giới loài người có một ít quy tắc cầm, nó có biết một chút, nhưng không đầy đủ.

Dừng một chút, Từ Trường Thọ giống như là nhớ ra cái gì, nhìn về phía Tần Hà: “Đúng rồi, Tần Hà, sao dạo này không thấy con vương bát lớn ngươi nuôi kia rồi, hẳn là cho ăn nhân sâm như vậy cũng được rồi chứ?”

Bình Luận (0)
Comment