Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 291 - Chương 291 - Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 291 - Oan gia ngõ hẹp
Chương 291 - Oan gia ngõ hẹp

Tần Hà sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu lên.

Vương Thiết Trụ run rẩy một chút, đũa rơi trên mặt đất.

“Các ngươi... Sao phản ứng mạnh như vậy?” Lý Thiết hơi khó hiểu, hòi.

“Không có gì.” Tần Hà lắc đầu.

“Trượt... Trượt tay.” Vương Thiết Trụ vội vàng nhặt đũa lên.

“Sao ngươi không nói gì vậy, con vương bát kia đâu rồi?” Từ Trường Thọ lại truy hỏi.

Chần chừ trong chớp mắt, Tần Hà dứt khoát cắn răng nói: “Đã nấu ăn rồi.”

Vì chuyện này mà lần trước hắn đã phải trấn an đại vương bát hai ba lần, còn cho thêm thuốc mới chặt đứt suy nghĩ muốn chạy trốn của nó.

Bây giờ lại đến nữa.

“Ăn rồi?”

“Ăn rồi.”

“Không có hiệu quả a.”

Lý Thiết trực tiếp lắc đầu, quay sang nói nhỏ với Từ Trường Thọ: “Nếu như có hiệu quả thì cũng không cần chúng ta khuyên hắn đi bái đại tiên rồi.”

Từ Trường Thọ rất tán thành, hắn ta lại hỏi Tần Hà: “Trước khi ăn đã cho ăn đủ nhân sâm chưa?”

“Đã cho ăn đủ, mỗi bữa đều cho ăn nhân sâm.” Tần Hà theo đó nói tiếp, lập tức nhận được ánh mắt cảm kích từ Vương Thiết Trụ.

“Vậy chính là do vương bát chưa đủ tuổi, không có hiệu quả rõ ràng.”

Lý Thiết nói với giọng điệu chắc chắn, lại nói: “Nếu có thể bắt được một có vương bát yêu tu hành trăm năm, lấy nó để luyện thành đan dược rồi dùng, chắc chắn sẽ có hiệu quả rõ ràng.”

“Ta cũng đã nghe nói, hình như tên là “Trang Nguyên Hoàn” gì đó, nghe nói tiền triều có một thư sinh nhờ chiếm được viên đan dược đó mà thi đậu Trạng nguyên.” Từ Trường Thọ gật đầu.

“Có điều thật là đáng tiếc, vương bát có đạo hạnh trăm năm đã khó tìm, bắt được lại càng khó, mà luyện đan cũng không phải là việc người bình thường có thể làm được, rất khó.” Lý Thiết lắc đầu nói.

Tần Hà: “....”

Vương Thiết Trụ: “....”

“Nhưng mà ngươi cũng đừng nản chí.”

Từ Trường Thọ vỗ vai Tần Hà, nói khích lệ: “Sau này mỗi sáng sớm theo ta đi bái đại tiên, cuối cùng cũng sẽ có một ngày ngươi có được năng lực bắt được vương bát yêu, cũng có thể tìm được người luyện đan, phải có lòng tin, phải có nghị lực.”

“Có chí ắt làm nên.”

Lý Thiết cũng nói thêm: “Nghe nói ở ngay bên trong Vận Hà ở kinh thành chúng ta có một con ngao vương già cũng một con rùa già, nếu có thể lấy bọn chúng để luyện, vậy đoán chừng có thể sánh vai với Gia Cát Thần Cơ đấy.”

“Lợi hại như vậy à?” Tần Hà sững sờ.

“Nói không chừng đấy, có truyền thuyết là Gia Cát Thần Cơ đã luyện một con vương bát già ngàn năm ở trong Mân Giang, sau khi ăn liền cơ trí thông thiên địa, lúc này mới thành thánh. Nghe nói sau này còn muốn luyện thêm một viên cho Lưu A Đấu sử dụng, đáng tiếc là không thành không, thế là tên Lưu A Đấu kia liền ngu xuẩn cả đời.” Lý Thiết nói đâu ra đấy.

“Ngàn năm vương bát vạn năm rùa, rùa đen tăng thọ, vương bát tăng trí óc, ngay cả trong Thần Nông Kinh cũng có ghi lại thuyết pháp này.” Từ Trường Thọ cũng nói.

“Cái này...” Tần Hà lập tức chần chờ.

Phần thưởng đốt xác có đủ thứ, nhưng vẫn chưa thấy thứ gì có thể tăng cường trí óc, có đôi khi hắn vẫn luôn bỏ quên vài chuyện, có vẻ như là đầu óc vẫn chưa đủ.

Ngay lúc này Vương Thiết Trụ liền ném đũa xuống lầu rồi vội vàng nói: “Ừm.. đũa ta rớt mất rồi, ta xuống lầu nhặt.”

“Không được nhúc nhích.” Tần Hà dùng thuật thú ngữ ra lệnh.

“Gia, ta đừng trò chuyện chủ đề này được không?” Vương Thiết Trụ tủi thân cũng dùng thật thú ngữ trả lời.

“Trong ba người đồng hành, ắt có người làm thầy của ta, học một chút tri thức thì thì có ảnh hưởng gì đến ngươi chứ, ngươi cũng có mất cọng lông nào đâu, trong thiên hạ này ngàn ngàn vạn vạn vương bát cùng rùa đen, đâu chỉ có một nhà của ngươi?” Tần Hà phê bình, nói tiếp: “Lại nói, ngươi không tin khẩu vị của ta, ngươi cũng phải tin nhân phẩm của ta chứ.”

Vương Thiết Trụ sững sờ cả người, nó chớp chớp đôi mắt đậu xanh, sau đó nói: “Gia, ta vẫn nên đi nhặt đũa thôi.”

Tần Hà: “....”

Nói xong nó lập tức chạy xuống lầu nhanh như một làn khói, suýt nữa còn đụng vào một tên đầu trọc.

“A, a di cả nhà ngươi Phật, sao bần tăng cảm nhận được, trên người kẻ vừa rồi kia có mùi của yêu nhỉ?” Tên đầu trọc đưa mắt nhìn theo hướng Vương Thiết Trụ rời đi, gãi gãi cái đầu trụi lủi, trên đó có hai hàng giới ba màu vàng kim rất bắt mắt.

“Có không, không có nhìn kỹ a.”

Ngay sau đó ở đằng sau người trọc lại có một người đạo sĩ giống như khỉ ló ra.

Tần Hà vừa thấy, hay lắm.

Đây không phải là Pháp Hải cùng với Ngô Đức sao, không ngờ bọn họ cũng bị vây ở thành Tế Nam.

Oan gia ngõ hẹp a.

Không chỉ Tần Hà trông thấy họ, Lý Thiết cùng Từ Trường Thọ cũng trông thấy, hai người lập tức nháy mắt ra dấu với Tần Hà.

Lúc trước ở thành Lâm Thanh, chính là hai tên này chửi rủa ở cửa đại doanh Phi Ngư Vệ, nói Tần Hà cưỡi bò đụng bọn họ, thuật lưỡi nếm của hòa thượng, riêng một ngọn cờ.

Rất nhanh hòa thượng cùng đạo sĩ cũng phát hiện ra Tần Hà, đồng thanh hô lên: “Là ngươi!”

“Hai vị có gì chỉ giáo?” Tần Hà mỉm cười.

“Lần trước có phải ngươi cưỡi bò đụng chúng ta không, thành thật khai báo, bằng không bần đạo sẽ cho ngươi biết tay.” Đạo sĩ bắt đầu xắn tay áo lên.

Sau chuyện lần trước, bọn họ trở về càng nghĩ càng cảm thấy sai sai, một con bò to như vậy sao có thể không có mùi vị gì được?

Thuật lưỡi nếm truy tung của hòa thượng có thể xưng là thần thông, tuyệt đối không phải là hư danh. Không có mùi vị gì đã thể hiện có gì đó kỳ quặc, có kỳ quặc liền thể hiện có tật giật mình, có tật giật mình chính là thể hiện kẻ đụng vào bọn họ chính là tên gia hỏa cưỡi trâu này.

Cái này gọi là giấu đầu lòi đuôi, chưa đánh đã khai.

“Đúng, còn phải khai báo hai lần!” Thịt mỡ trên thân đại hòa thượng rung rung, cũng bắt đầu xắn tay áo lên.

Tần Hà lắc đầu quả quyết: “Không có, bò của ta là một con bò lương thiện, từ trước đến nay chưa bao giờ đụng người.”

“Ngươi đây là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ.” Lúc này đạo sĩ đã xắn tay áo xong, gọi đại hòa thượng: “Đánh hắn, người này cưỡi bò gây chuyện, không thành thật!”

Vừa dứt lời, đạo sĩ đã bước ra một bước dài giơ tay chụp về phía Tần Hà, tốc độ cực nhanh.

“Yêu đạo to gan!”

Cùng lúc này, Từ Trường Thọ vỗ bàn đứng lên, một chân đá về phía đũng quần đạo sĩ, tốc độ nhanh như thiểm điện.

Thuật loạn đấu trên đường: Khi ngươi hỗn chiến ở trên đường, ngươi chính là một tồn tại vương giả tầm thường.

Thuật loạn đấu trên đường, lấy đá háng, khóa cổ, chọc mắt, túm đầu, đập mũi, đạp thận, độc long toản, hầu tử trộm đào làm sở trường, trong đó thành thục nhất chính là đá hàng, không ai có thể hơn.

Trong khoảng thời gian Tần Hà truyền pháp gần đây, hắn truyền thụ nhiều nhất cho người của lò hỏa táng thành đông chính là thuật loạn đấu trên đường.

Chuyện thường xảy ra ở bến tàu chính là đánh nhau, về phương diện này lò hỏa táng thành đông tuyệt đối không thể thua.

Mặc dù Từ Trường Thọ chỉ có hai mươi năm nội kình, nhưng thuật loạn đấu trên đường mà Tần Hà truyền thụ cho đã đạt đến trình độ hóa cảnh.

Thêm nữa là đạo sĩ căn bản không thể ngờ được rằng, hai tên thợ thiêu thi bên cạnh này vậy mà lại còn có võ công.

“Đông” một tiếng, cánh tay vươn ra của đạo sĩ thình lình móc ngược trở lại, tròng mắt lập tức trợn lồi ra, cổ họng phát ra tiếng hít khí lạnh “hừ hừ hừ”.

“Ngô Đức!”

Hòa thượng thấy vậy lập tức giật mình kêu lên, vội vàng đi đỡ đạo sĩ: “Ngươi không sao chứ?”

“Ta... không có việc gì.... cẩn thận.... đằng sau” Đạo sĩ một tay che háng, một tay chỉ về phía đằng sau hòa thượng.

Phía sau hắn ta, Lý Thiết đang nhìn hòa thượng mập với ánh mắt sáng bừng.

“Sưu!”

Lý Thiết bất chợt nhấc chân đá háng.

Đại hòa thượng có nhắc nhở, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đã nhanh chóng kẹp chặt hai cái đùi mập lại.

“Bụp!”

Không thể ngờ rằng vậy mà lại kẹp lại được cái chân kia của Lý Thiết, không hổ là đệ tử thủ tịch quan môn của Kim Quang Tự.

Hòa tượng cúi đầu nhìn xuống cái chân mình kẹp lấy kia, cả khuôn mặt đều tái, la lớn: “A di cả nhà ngươi Phật, các ngươi không....”

Nhưng mà ngay sau đó, còn không chờ hắn ta mắng xong, bóng người trước mặt hắn ta đã lóe lên một cái, trong tầm mắt hắn ta đã nhìn thấy hai đầu ngón tay nhanh chóng phóng đại.

Là Tần Hà!

Bình Luận (0)
Comment