Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 292 - Chương 292 - Đạo Đức Xã Hội Ngày Càng Suy Đồi

Chương 292 - Đạo đức xã hội ngày càng suy đồi
Chương 292 - Đạo đức xã hội ngày càng suy đồi

Chọc mắt!

“Ai nha!!”

Đại hòa thượng kêu thảm một tiếng, che mắt loạng choạng lui về phía sau.

Cú chọc mắt này không phải nhanh bình thường, đại hòa thượng căn bản không có cơ hội tránh đi.

Mà như vậy vẫn còn chưa hết.

Lý Thiết vừa mới rút được chân ra đã nhân cơ hội lại ra một cú đá háng.

“Đông!”

“Ai nha!!”

Đại hòa thượng lo cái này mất cái kia, lại hét lên một tiếng thảm thiết.

Đạo sĩ thấy vậy, hoảng loạn đến tái mặt: “Hòa thượng, mau mở Kim chung tráo ra!”

Đại hòa thượng không bận tâm đến cơn đau đến nhếch miệng nghiến răng, miệng giống như lò xo, bật nhanh niệm chú: “Huyền quang kim chung, bảo hộ pháp thân ta, mani padme hum, Kim chung tráo!”

Trong nháy mắt, một cái lồng ánh sáng hình chuông lớn màu vàng từ trên trời giáng xuống, bao xung quanh thân thể hắn ta, kim quang hộ thể, tướng pháp trang nghiêm.

Tần Hà vừa thấy, ồ nha?

Hòa thượng có tiến bộ a.

Nhìn cái Kim chung tráo này, không chỉ tốc độ thi pháp nhanh hơn, còn to hơn trước đó một cỡ, lúc này hắn ta đã không cần phải thu mông lại.

Đạo sĩ cũng phản ứng cực nhanh, lăn một cái tiến vào Kim chung tráo, sau đó che háng suýt xoa một hồi rồi chỉ vào ba người Từ Trường Thọ, Lý Thiết, Tần Hà la lớn: “Vô lượng cả nhà ngươi Đại Thiên Tôn, các ngươi hạ lưu... các ngươi không giảng võ đức.”

“Võ đức cái rắm, yêu tăng yêu đạo, đều không phải người lương thiên.”

Từ Trường Thọ nhìn Kim chung tráo mắng, sắc mặt hơi khó coi, khẽ cắn môi, đá một cước lên trên, lập tức hắn ta bị phản chấn bạch bạch bạch lui về sau, ngã ngồi xuống đất.

“Ha ha, Kim chung tráo của bản Phật gia vừa mở ra đã đứng ở thế bất bại, bọn đạo chích các ngươi, hôm nay nhất định phải cho các ngươi biết tay.” Hòa thượng vừa mắng, vừa điên cuồng chớp chớp mắt để đôi mắt nhanh chóng khôi phục.

“Xong, e là chúng ta không thể phá được cái mai rùa đen này.” Sắc mặt Lý Thiết đại biến, vội vàng lôi kéo Tần Hà lui về phía sau: “Mau chạy thôi, hai cái tên này cũng không phải là người bình thường.”

“Không có chuyện gì, ta thấy hai mắt hòa thượng này mơ mơ màng màng, xuân tâm xao động, có thể là sắp tẩu hỏa nhập ma rồi.” Tần Hà nở nụ cười thần bí.

Thuật tạo mộng trung cấp!

Trong chốc lát, đại hòa thượng chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.

Ký ức nổi lên, mình bị kẹt trong một phòng giam nho nhỏ của Phi Ngư Vệ, mười ngày mười đêm không ăn không uống, mỗi ngày còn bị một tên biến thái ép đâm phân bò, nặn phân người, vừa không có ăn vừa không có uống, cảm giác đói bụng kinh khủng khiến hắn ta rất muốn nhặt phân bò trên mặt đất nuốt.

Đúng lúc này, đạo sĩ đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài ngục giam, nói không có cách nào cứu hắn ta ra ngoài được, nhưng có mang đến cho hắn ta một con heo sữa quay.

Một con heo sữa quay rất lớn, heo sữa quay tỏa mùi thơm phức... đang ở ngay bên ngoài cửa ngục giam.

Đại hòa thượng không thể nhịn nổi nữa, lập tức bổ nhào lên trên song ngục, lè lưỡi bắt đầu liếm.

Song ngục quá nhỏ, hắn ta không thể cắn, nhưng lại có thể liếm.

Hương vị không có gì đặc biệt, cũng không thấy thơm như khi ngửi, nhưng đại hòa thượng vẫn chảy nước miếng ròng ròng.

Bởi vì hắn ta đói, rất rất đói,

Một tia trực giác nói cho hắn ta biết có gì đó không đúng, nhưng hắn ta lại không có cách nào để tự kiềm chế được.

Cùng lúc đó, dưới một góc nhìn khác.

“Hòa thượng, tỉnh... tỉnh đi, hu hu hu...” Đạo sĩ bắt đầu hô loạn.

Thật đáng thương, đạo sĩ căn bản là không biết có chuyện gì xảy ra, đại hòa thượng bất thình lình nổi điên, đùng một cái đè hắn ta ngã xuống đất, lè lưỡi bắt đầu liếm.

Khá lắm!

Đạo sĩ từng vào nam ra bắc, được chứng kiến vô số chuyện, nhưng chuyện này, chắc chắn là lần đầu tiên trong đời hắn ta gặp phải.

Đại hòa thượng nặng như ngọn núi, đè nặng trên người hắn ta, giống như là một con chó đang nhào đè lên một con gà con, đẩy thế nào cũng không ra.

Còn cái lưỡi hòa thượng thì cứ liên tục bắn ra như điện chớp, đạo sĩ chỉ cảm thấy như là mình đang bị một trăm con chó thi nhau liếm vậy.

Hắn ta cũng không dám há miệng ra, sợ cái lưỡi kia sẽ chui tọt vào trong cổ họng mình.

“Hòa thượng này có đam mê gì vậy?” Từ Trường Thọ thấy mà trợn mắt há hốc mồm, hắn ta mới từ dưới đất bò dậy đã thấy hòa thượng đè lên đạo sĩ liếm điên cuồng, nước miếng ứa ra, trông thật sự rất dọa người.

“Ban ngày ban mặt, ban ngày ban mặt, ngay trước mặt mọi người mà hai người này lại dám làm chuyện cẩu thả như vậy!” Lý Thiết tỏ vẻ ghê tởm, run rẩy chỉ ngón tay về phía hai người hô.

“Hu hu...” Đạo sĩ không thể chịu được, ra sức một cước đá văng hòa thượng ra, kêu lên: “Phi phi phi, hòa thượng ngươi mau tỉnh lại đi, ngươi đang ở trong huyễn thuật!”

Trong lòng hắn ta thấy sợ hãi không gì sánh nổi, dù là Kim Quang Tự hay là Lăng Vân Quan thì cũng đều có riêng Pháp môn tự cố tâm thủ cảnh, huyễn thuật bình thường căn bản không có khả năng mê hoặc được đại hòa thượng. Ngay cả Hồ tộc được coi là kẻ am hiểu huyễn thuật nhất tới, ngoại trừ mấy lão ngoan đồng, nếu không có sự sắp xếp bố trí từ trước, cũng rất khó có thể mê hoặc hòa thượng trong nháy măts.

Nghĩ đến điều này, đạo sĩ bò dậy xoay người chạy.

Nơi này có khác thường!

Nhưng lúc này đại hòa thượng đã hoàn toàn mất đi sự lòng phòng thủ, đột nhiên bổ nhào về phía trước, xô thẳng vào đạo sĩ rồi cả hai lăn từ trên cầu thang xuống, lăn qua đại đường rồi quăng ra đường.

Trên đường người đến người đi, khá lắm, cảnh tượng này rất nhanh đã khiến cho một đám người vây lại.

Người vây xem ba tầng trong ba tầng ngoài.

Các lão gia thì trợn to hai mắt quan sát kỹ càng, ai hơi ngượng ngùng thì che mặt lại, kẽ ngón tay lại mở ra.

Đại cô nương tiểu tức phụ vừa nhìn qua, “ai nha” một tiếng che mặt xấu hổ chạy đi.

Người xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện thì dậm chân chỉ vào đạo sĩ hô: “Cởi quần hắn ta, cởi quần hắn ta ra!”

Cảnh tượng thình lình lại giống như bến tàu.

Bất cứ ai cũng đều thích hóng chuyện.

“Đúng là đạo đức xã hội ngày càng suy đồi, ngày càng suy đồi nha.”

Tần Hà thấy vậy thì trực tiếp lắc đầu, sau đó lại giống như là làm ảo thuật, móc một hạt dưa từ trong túi ra, chen vào.

Bình Luận (0)
Comment