“Gia, chuyện như thế nào?”
Lúc này Vương Thiết Trụ cũng chen lấn tiến vào, trong tay còn cầm cái đùi gà đã bị cắn dở chỉ còn dư lại một nửa.
Đám người của lò hỏa táng thành đông thì lại hô hoán thêm bạn bè người quen tới, tất cả ngồi hết bốn bàn.
Lầu một của tửu lâu kín chỗ, bốn người Tần Hà mới đi lên lầu hai.
Vương Thiết Trụ xuống lầu cũng không hề rời đi mà chỉ là chạy xuống lầu một giành ăn.
Không chỉ nó, lúc này đám người của lò hỏa táng thành đông cũng đều xông tới, vừa xem chính là che mặt không dám nhìn thằng.
Hai thằng đàn ông, ban ngày ban mặt, đúng là sống lâu gặp.
“Không biết, ta cũng đang thắc mắc đây.” Tần Hà lắc đầu.
Vương Thiết Trụ gật gật đầu, đôi mắt đậu xanh trợn to, xem say sưa.
“To gan, chiến thời dám tụ tập quần ẩu, đều coi là mật thám bạch liên mà xử tội, bắt lại cho ta!!” Đúng lúc này, một tiếng quát lớn như sấm rền cực kỳ uy nghiêm đột nhiên vang lên, sau đó chỉ thấy hai nhóm binh sĩ mặc khôi giáp sáng loáng nhanh chóng tiến về phía bên này.
Dẫn đầu là một thiên thanh niên trên thân mặc áo giáp, phong thần như ngọc, tư thế hiên ngang, có điều khuôn mặt có vẻ lạnh lùng.
Mọi người người vây xem vừa thấy tình cảnh không ổn, vội vàng rời khỏi như chim bay tản ra.
Chiến thời nội thành cấm đi lại ban đêm, ngay cả ban ngày cũng tuần tra sâm nghiêm, một khi bị đội tuần tra bắt đi, có vô tội cũng bị lột xuống một lớp da.
“Tào giáo úy, mau mau tới hỗ trợ a hu hu” Đạo sĩ vừa trông thấy thanh niên mặc áo giáp thì vội vàng hô lớn.
Khuôn mặt thanh niên mặc áo giáp lạnh lùng, nhưng khi hắn ta nhìn thấy rõ ràng đạo sĩ, sắc mặt liền thay đổi, ngạc nhiên hỏi: “Ngô đạo trưởng, ngươi sao vậy?”
“Hòa thượng bị trúng huyễn thuật, mau giúp ta kéo hắn ta ra!” Đạo sĩ kêu lên, hiện tại hòa thượng y như một con bạch tuộc, gắt gao quấn chặt lấy đạo sĩ.
“Mau, giải cứu đạo trưởng.” Thanh niên mặc áo giáp vội vàng gọi binh sĩ thủ hạ.
Một đám người đồng thời xử lý, vừa túm vừa kéo rồi tách ra, dùng sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng kéo được hòa thượng ra.
Đạo sĩ lảo đảo bò lên, trên mặt đầy vẻ hoài nghi nhân sinh.
Tần Hà nhìn về phía thanh biên mặc áo giáp, mắt hơi lóe lên, đây cũng là người quen đã từng gặp mặt.
Lúc trước ở thành Lâm Thanh, Tần Hà chiếm dụng lò hỏa táng Lâm Thanh, thanh niêm mặc áo giáp dẫn người muốn đuổi hắn ra ngoài, kết quả là bị Tần Hà dùng một quả Phích Lịch Pháo dạy hắn làm người.
Thanh niên áo giáp lúc đó còn hỏi thăm tên họ Tần Hà, nồi này, đương nhiên là Nguỵ Vũ vác.
Kết hợp với việc hắn ta quen biết với Ngô Đức, tám chín phần mười hắn ta là người của nhà tướng Tào Thị, hình như có tên là Tào Ngạn.
“Ngô đạo trưởng, Pháp Hải đại sư vẫn chưa tỉnh.” Lúc này thanh niên áo giáp nói.
Đại hòa thượng vẫn bị vây hãm trong ảo cảnh, lưỡi như rắn tinh, ai lại gần liếm người đó.
Cả đám binh lính đều đã tái mét mặt mày.
Đại sư thì đại sư, nhưng ngươi mất vệ sinh như thế, ai chịu nổi chứ?
“Trói lại trước đi!” Đạo sĩ vừa lau mặt vừa la lớn.
Thế là đám binh sĩ lại lấy dây thừng ra, trói đạo sĩ thành cái bánh gù mới xem như yên tĩnh lại.
“Đạo trưởng, đã xảy ra chuyện gì?” Thanh niên mặc áo giáp lại hỏi.
Vẻ mặt đạo sĩ liền nhăn nhó: “Có người dùng huyễn thuật với hòa thượng.”
“Huyễn thuật?” Thanh niên mặc áo giáp biến sắc, hắn ta xuất thân từ nhà tướng Tào Thị, gia tộc vẫn luôn qua lại với Lăng Vân Quan cùng Kim Quang Tự, hắn ta biết rõ cấp bậc của Pháp Hải, có thể sử dụng huyễn thuật mê hoặc được Pháp Hải thì chắc chắn thủ đoạn không phải dạng vừa.
“Chẳng lẽ là yêu nhân Bạch Liên?” Thanh niên mặc áo giáp nghi nghờ hỏi.
“Ta đang xô sát với mấy tên thợ thiêu thi thì Pháp Hải đột nhiên trúng huyễn thuật, nói không chừng là có liên quan đến mấy tên thợ thiêu thi kia.”Đạo sĩ trả lời.
“Thợ thiêu thi?” Thanh niên mặc áo giáp càng khó hiểu, thợ thiêu thi là đám gì hắn ta rõ ràng, đa phần bọn họ đều là nạn dân ăn mày, trước đây lúc ở thành Lâm Thanh, hắn ra còn từng chủ trì đốt thi một khoảng thời gian.
Cái quần thể thuộc tầng lớp thấp nhất, nhỏ yếu nhất, dựa vào cái gì mà có thể đánh được với đạo trưởng như Ngô Đức?
Theo bản năng hắn ta nhìn qua bốn phía, nhưng lúc này làm gì còn tên thợ thiêu thi nào.
Tất cả mọi người đều đã đi mất.
Chỉ còn lại một thiếu niên gù đang gặm đùi gà trong một góc cùng một phụ nữ đang dựa tường cắn hạt dưa.
Hai người thấy thanh niên mặc áo giáp nhìn về phía bọn họ, lúc này mới giống như là kẻ ngốc có dây thần kinh bị chậm nửa nhịp vừa phản ứng lại, chạy nhanh như một làn khói.
“Ngu xuẩn.” Thanh niên mặc áo giáp mắng một câu.
Lúc này đạo sĩ cũng đã chỉnh đốn lại bản thân xong, vội vã chạy vào tửu lâu, đến lúc hắn ta quay ra thì mặt còn đen hơn lúc bị hòa thượng liếm.
Không chỉ ba tên thợ thiêu thi hạ lưu kia chạy, ngay cả tiểu nhị cùng chưởng quỹ tửu lầu cũng bị dọa chạy, phải nói là bên trong trống rỗng.
Bất đắc dĩ, hắn ta chỉ có thể gọi thanh niên mặc áo giáp khiêng đại hòa thượng lên một chiếc xe rồi kéo đi.
Không lâu sau đó, từ một góc xó xỉnh cách đó không xa lại có hai cái đầu nhô ra, chính là thiếu niên cùng “người phụ nữ” ban nãy.
Thiếu niến ngẩng đầu nhìn “người phụ nữ”, mắt lấp lóe đầy ánh sao: “Gia, thuật dịch dung của ngài tuyệt đối là cấp tông sư, không có một sơ hở nào.”
Không chỉ là dịch dung, ngay cả quần áo trên người cũng biến thành váy lụa.
Thủ đoạn như vậy, ngay cả thần tiên tới cũng đừng mong nhận ra.
“Bớt nịnh hót, giao cho ngươi một nhiệm vụ.” Tần Hà rụt người trở lại, trên mặt vặn vẹo một thoáng, biến trở về nguyên dạng, bách biến thần y cũng biến thành áo thô vải gai bình thường.
“Gia ngài phân phó, lên núi đao xuống biển lửa không chối từ.” Vương Thiết Trụ nói với vẻ kiên quyết.
“Lên núi đao xuống biển lửa, ngươi chắc chắn chứ?” Vẻ mặt Tần Hà tràn đầy nghi ngờ.
“Xác định, rất chắc chắn, gia chỉ cái nào, ta tuyệt đối không nhíu mày dù chỉ một chút.” Vương Thiết Trụ vỗ vỗ ngực nói, gia lại còn biết dịch dung cùng biến áo, thủ đoạn này, cái đùi lớn này, nhất định phải ôm thật chặt rồi.
“Vậy ngươi vào nồi đi.” Tần Hà bĩu môi.
“Gia... ta... ta đùa thôi.” Vương Thiết Trụ một giây đã bị phá phòng ngự, lập tức mếu máo.
“Bớt lắm mồm, mau đi điều tra một chút xem đạo sĩ cùng hòa thượng kia gần đây ở trong thành đã làm những chuyện gì.” Tần Hà phân phó.
“Vâng.” Vương Thiết Trụ đáp lời, sau đó chạy đi nhanh như chớp.
Thời gian không qua bao lâu nó đã quay lại: “Gia, đã hỏi thăm rõ ràng, trong khoảng thời gian bị vây thành này, đạo sĩ cùng hòa thượng vẫn luôn thủ thành, chủ yếu là đối phó với thi quân cùng với ác quỷ tà ma công thành, qua lại nhiều với Đồ Bách Thú.”
“Thi quân?”
Tần Hà hơi sửng sốt, nghĩ thầm, Thiên Thi Quỷ Mẫu lại lui về thành Tế Nam rồi.