“Cũng không phải, đội thi quân này khác với đội thi quân trước đây chúng ta đốt, đây là giáp thi, tốc độ khá là chậm nhưng có độ phòng ngự rất cao, muốn dùng nội kình đánh chết thì rất khó, sức mạnh của chúng cũng rất lớn.” Vương Thiết Trụ nói.
“A?”
Đôi mắt Tần Hà lập tức lóe sáng.
Thi Môn có tứ đại khôi thủ.
Thanh thi khôi thủ, An Trùng Cửu.
Thiên thi khôi thủ, Nguyễn Thiên Ngưng.
Kim thi khôi thủ, Kim Ô Hào.
Cốt thi khôi thủ, Bạch Lưu Ly.
Đạo luyện thi có vô số nhánh, vô số truyền thừa, bốn đạo trên đây chỉ là bốn đạo mạnh nhất trong đó.
Thanh thi khôi thủ An Trùng Cửu chính là lấy mình làm thi thể mà tu luyện, hắn đã từng gặp.
Thiên thi khôi thủ Nguyễn Thiên Ngưng còn ôm tỳ bà nửa che mặt, vẫn chưa gặp qua chân nhân.
Dùng giáp thi, hẳn là Kim thi khôi thủ, Kim Ô Hào.
Giáp sĩ cấp thấp nhất là Thiết giáp thi, sau đó là Đồng giáp thi, mạnh nhất là Kim giáp thi.
Tương đương với Thi Vương của Thiên Thi Quỷ Mẫu.
Tốt lắm tốt lắm, có hy vọng.
Tần Hà nhịn không được bắt đầu xoa tay, trung tâm chiến tranh có khác.
“Giáp thi bắt đầu xuất hiện vào lúc nào?” Suy nghĩ một chút, Tần Hà lại hỏi.
“Ngay bảy, tám ngày trước, bạch liên yêu quân công thành với quy mô lớn, ngay cả tường thành bị đánh sập hai chỗ, suýt nữa phá thành, mấy ngày nay mới an ổn.” Vương Thiết Trụ nói.
Tần Hà gật gật đầu.
Lực hiệu triệu của Bạch Liên giáo trong giang hồ thật đúng là rất lớn.
Ngoại viện gì cũng có thể mời đến được.
Mấy ngày nay chắc chắn không phải là an ổn lại, mà chính là đang tụ lực, chuẩn bị cho thành Tế Nam một kích chí mạng cuối cùng.
Như vậy sao có thể được.
Đại nghiệp công đức mới vừa trải rộng ra nội thành đã muốn quyết định thắng bại?
Việc thắng bại chỉ là một phần, sau này mình biết đi đâu tìm tà ma ngoại đạo liên tục không ngừng nhiều như vậy đây?
Đại nghiệp công đức chắc chắn cũng sẽ bị chịu ảnh hưởng.
Việc này cần thiết phải kiên quyết ngăn cản.
“Đi thôi, đi về nghỉ ngơi.... Buổi tối làm việc.” Tần Hà gọi.
“Vâng, gia.
.....
Một nơi bên ngoài cách thành Tế Nam ba dặm có một tòa sơn trang Lỗ Vương chiếm diện tích khá rộng, rường cột trạm trổ.
Sau khi Liên quân chiếm giữ nơi này, đã lấy sơn trang Lỗ Vương làm doanh trướng chủ soái.
Vào đêm.
Sơn trang Lỗ Vương giăng đèn kết hoa, Giáo chủ Liên giáo phát thiệp anh hùng, chuẩn bị một trận công phá thành Tế Nam, hùng cứ Đất Lỗ.
Đêm xuống, anh hùng các lộ giang hồ quần tụ, đại yến.
“Chư vị!”
Giáo chủ Liên giáo nâng chén, cất cao giọng nói: “Giang hồ trong thiên hạ đã khổ sở vì Lê từ lâu, ưng trảo triều đình coi chúng ta như gà như chó, tùy ý chém giết. Nay Bạch mỗ nâng Thánh kỳ thảo phạt Lê Đình, may mắn được chư vị vững chắc tương trợ mới có đại yến hôm nay. Bạch mỗ hứa hẹn, sau khi thành phá sẽ phân đất phong hầu, chư vị đang ngồi chỗ này, bất kể là tới trước tới sau đều luận công mà phong, noi theo Chư hiền Tiên Tần, cùng chư vị chung kiến Vương đạo cõi yên vui!”
“Giáo chủ thành minh!”
“Nguyện đi theo giáo chủ!”
“Giáo chủ khôi phục chế độ phân đất phong hầu của Tiên Hiền, công đức vô lượng!”
“Bạch Liên chiếu thế, vãng sinh cực lạc!”
“....”
Dưới sảnh đường, chừng hơn trăm người cùng nhau nâng chén, cao giọng tâng bốc, vui vẻ hòa thuận.
Bọn họ mặc đủ loại trang phục khác nhau, binh khí thì càng đặc biệt, ngay cả tướng mạo cũng là hình thù kỳ quái, rất nhiều người ngồi không có tướng ngồi, bộ dạng hung dữ, ngoại hình phản cảm.
Nếu không biết đây là giang hồ tụ hội, còn tưởng là gặp phải bữa cơm của nhà thương điên cỡ lớn.
Qua một lát, từ cửa ra vào đại đường.
Một người thanh niên mặc áo gai tò mò tiến vào bên trong.
“Đứng lại.” Thủ vệ cửa ra vào giơ tay cản lại: “Có thiệp anh hùng cùng quân bài mới có thể tiến vào, xin mời lấy ra thiệp anh hùng hoặc quân bài.”
Thanh niên áo gai nhếch miệng nở nụ cười, nói: “Vốn là có nhưng không cẩn thận làm mất rồi.
“Đi đi đi” Thủ vệ trừng mắt: “Còn không cẩn thận làm mất, ngươi không có thì đúng hơn, nơi nào chạy tới ăn chùa, xéo đi!”
“Tránh ra, lão tử muốn đi tiểu, cản trở ta làm gì.” Đúng lúc này, sau lưng thủ vệ, một tên trung niên mặt sẹo với dáng vẻ hung tợn đẩy thủ vệ sang một bên.
Thủ vệ tức giận nhăn nhó, nhưng sau khi thấy rõ là trung niên mặt sẹo, trên mặt lập tức lộ ra vẻ nịnh nọt: “Hóa ra là Thiết Ma thượng nhân, mời ngài, nhà xí đi thẳng rẽ trái.”
“Hừ.”
Trung niên mặt sẹo say lờ đờ mắt nhắm mắt mở liếc thủ vệ một cái, hừ nhẹ một tiếng, nghêng ngang rời đi.
“Thượng nhân cẩn thận dưới chân, giẫm ổn.” Thủ vệ lại hô.
Nói xong lại chờ đến khi bóng dáng trung niên mặt sẹo biến mất ở chỗ rẽ, lúc này thủ vệ mới nhìn về phía Tần Hà, nhìn từ trên xuống dưới một cách soi mói, cười khinh miệt: “Nhìn thấy không, Thiết Ma thượng nhân, đã từng một đêm đồ hơn ngàn, ưng khuyển triều đình chết trên tay hắn không dưới trăm người, nếu ngươi có thể lợi hại như hắn ra, không có thiệp không có bài, ngươi cũng có thể tiến vào.”
“Lợi hại như vậy?”
“Hâm mộ chứ gì, vậy ngươi cứ đứng một bên hâm mộ đi thôi, một hồi nếu có cơm thừa rượu cặn, nói không chừng có thể thưởng ngươi một chén, hừ hừ.” Cả khuôn mặt thủ vệ đều tràn ngập vẻ coi thường.
“Được thôi, vậy lát nữa ta lại tới.” Tần Hà lắc đầu, nói xong thì quay người rời đi, đi thẳng rẽ trái, cũng đi nhà xí.
Ngay sau đó liền nghe mặt đất hơi rung nhẹ, chỉ chốc lát sau, trung niên mặt sẹo đã nghênh ngang trở về.
“Thiết Ma thượng nhân, tốc độ ngài đi nhà xí, thật là nhanh.” Thủ vệ vội vàng tiến lên mấy bước đón lấy, lại khôi phục dáng vẻ nịnh nọt, mở miệng quả thực là không có gì để nói cũng phải tìm ra thứ để nói.
“Nhanh? Ngươi bảo ta nhanh?” Trung niên mặt sẹo lập tức nhìn chằm chằm thủ vệ, đôi mắt dữ tợn cũng trở nên lạnh lùng.
Lòng thủ vệ lập tức lộp bộp một tiếng: “Ta... Ta... Thượng nhân, nhanh thì có cái gì không tốt sao?”
Lời nói cũng trở nên lắp bắp.
“Tại sao có thể nói đàn ông nhanh? Ngươi đang miệt thị ta?” Trung niên mặt sẹo trừng mắt một cái.
“Ta... ta sai rồi.” Thủ vệ vội vàng tự tát mình hai cái, vội vàng nói: “Đại nhân không nhanh, không nhanh chút nào.”
“Không nhanh?” Lần này trung niên mặt sẹo lại càng nổi giận, gắt: “Vậy ý của ngươi là ta già, động tác quá chậm?”
“A? Ta ta không có không phải....” Thủ vệ nhất thời trợn tròn mắt, khoa tay múa chân giải thích, nhưng nửa ngày cũng không khoa tay ra một cái rõ ràng.
“Không phải? Không phải cái gì?”
“Là là... Ta...”
“Lại phải (*)? Phải cái gì?”
“Ta ta ta... Không biết a!”
(Note (*): 是:là, vâng, phải,...)
Bị trung niên mặt sẹo trừng, thủ vệ suýt nữa són cả đái.
Thiết Ma thượng nhân này chính là cường giả nội kình đỉnh phong, Giáo chủ cũng phải khách khí với hắn ta, thủ vệ không dám đắc tội dù chỉ một chút.
“Không biết? Không biết vậy ngươi nói nhảm làm cái gì?”
Theo sau đó, trung niên mặt sẹo nện một quyền lên mặt thủ vệ, trực tiếp đập hắn ta ngã ra đất, lại đi tới đá mấy cú liên tục, lúc này mới lộ vẻ sảng khoái đi vào.