Trong sơn trang là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Trung niên mặt sẹo thấy hai bên không có người, quần áo hơi lóe lên ánh sáng nhạt, biến thành một bộ áo gai, khuôn mặt lại nhúc nhích lộp độp một hồi, đã biến thành gương mặt của tên thủ vệ kia, hắn nhếch miệng nở nụ cười rồi bước vào bên trong.
Rẽ hai ba lần, đến đại đường.
Vừa quan sát một lượt, cặp mắt của Tần Hà liền lập tức lóe sáng y như đôi mắt đặc trưng của con sói trong bãi tha ma kia.
Lại nhìn trên Giáo chủ Bạch Liên đeo mặt nạ đồng xanh, mặc trên thân một bộ áo trắng sen vàng ngồi trên chủ vị đại đường, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.
Nhân tài a!
Nhìn lướt xuống dưới, ở mấy vị trí gần chủ vị, Tần Hà nhìn thấy một vị cao thủ tà đạo có khuôn mặt giống như được bôi lên một lớp phấn vàng, còn có hai bọc hình người được vải vàng bao kín đang đứng sau lưng, chính là xuất chúng như vậy, chính là chói mắt như thế, tựa như là ánh đom đóm trong đêm tối vậy.
Không cần đoán, kẻ này chắc chắn là Kim thi khôi thủ, Kim Ô Hào.
Phía đối diện Kim Ô Hào còn có một nam tử mặc áo bào đen, quanh thân tỏa ra âm khí bức người, cũng không rõ là ai.
Ngoài hai vị này ra, còn có hơn mười người hoặc mặt mày dữ tợn, hoặc bộ dạng kỳ quái, khí tức cũng đều cực kỳ nội liễm cường hãn.
Chỉ là không thấy bóng dáng của Thiên thi khôi thủ Nguyễn Thiên Ngưng, cũng không biết đến cùng thì bà ta đang ở đâu.
Quan sát thêm vài lần, Tần Hà bước vào đại đường, định tìm chỗ ngồi cuống.
Trong đại đường tuy hỗn loạn, nhưng các món ăn được bài trên bàn, lại là tràn đầy thành ý.
Đủ loại đồ ăn chưng nước luộc hầm bày la liệt, không ngừng có người phục vụ từ bên cửa hông nối đuôi nhau mà vào, dâng lên đồ ăn, dọn đĩa trống, trên mặt đất đầy mảnh xương cùng thịt vụn.
Nhân sĩ giang hồ, ai nấy đều có sức ăn rất lớn.
Nhìn trái ngó phải, gần như mỗi bàn đều ngồi kín người, duy chỉ có một cái bàn trong góc ở cách đó không xa lại chỉ có một người đang ăn uống, tạo sự tương phản rõ ràng với tình cảnh xung quanh.
Trang phục người này từ trên xuống dưới đều đính thêm những chiếc túi nhỏ, lỗ tai cùng mũi đều đeo vòng bạc, trên đầu đội mũ lông, xem cách ăn mặc là nhân sĩ phương ngoại.
Khiến người ta chú ý nhất là bên cạnh chén rượu của hắn ta lại có một con rết bốn đuôi màu sắc sặc sỡ đang dựng lên, lớn chừng cánh tay trẻ con.
Nhân sĩ giang hồ xung quanh ai nấy đều tránh xa, đồng loạt chen đến bàn khác ăn uống, ngay cả người phục vụ cũng là mang vẻ mặt sợ hãi vội vàng đặt thức ăn xuống rồi xoay người bỏ chạy.
Tần Hà hứng thú, đi đến trước bàn cười hỏi: “Không ngại ta ngồi ở đây chứ?”
Giọng nói không lớn nhưng lại làm cho xung quanh lập tức yên tĩnh lại, hơn mười đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Tần Hà.
Trong ánh mắt đều mang theo sự khó hiểu, ngạc nhiên sau đó đồng thời cười trên nỗi đau của người khác.
“Mau nhìn, có người đi đến bàn của Miêu Thiên Hòa kìa.”
“Đại trưởng lão Độc Vu Môn, trên dưới toàn thân không độc thì chính là cổ, hắc hắc hắc, có trò hay để xem rồi.”
“Người nay có phải bị đần hay không vậy.”
“....”
Nam tử đội mũ lông ngẩng đầu, ánh mắt hung ác nham hiểm cổ quái quan sát Tần Hà, qua một hồi lâu mới ngoài cười mà trong không cười nói: “Ngồi đi.”
“Cảm ơn.” Tần Hà trực tiếp ngồi xuống đối diện hắn ta, cầm lấy bầu rượu tự rót cho mình một ly.
Một chén rượu vào bụng, không tồi, là rượu ngon trên thị trường khó mua được.
“Ngươi... Biết ta là ai không?” Nam tử đội mũ lông trợn mắt nhìn chằm chằm vào Tần Hà đang đặt chén rượu xuống.
“Không biết.” Tần Hà lắc đầu.
“Bao nhiêu tuổi?” Nam tử đội mũ lông lại hỏi.
“Tám tuổi.” Tần Hà trả lời mà không cần suy nghĩ.
“Ngươi như này mà tám tuổi?” Nam tử đội mũ lông sửng sốt.
“Cơ thể ta lớn hơi nhanh.” Tần Hà cười nói.
Khuôn mặt nam tử đội mũ lông hơi giật giật, đưa tay chộp lấy bầu rượu tạo thành một luồng gió nhẹ đập thẳng vào mặt Tần Hà.
Trong nháy mắt, Tần Hà lập tức cảm giác được chóp mũi hơi hơi tê dại.
Hai luồng khí một nóng một lạnh theo xoang mũi chui vào trong cơ thể, một luồng chui vào bụng, một luồng chui vào trong tim phổi, dừng ở kinh mạch trái tim.
Là độc!
Tần Hà hết sức kinh ngạc.
Thủ pháp hạ độc thật là kín đáo!
Độc thật là lợi hại!
Người này chỉ là đưa tay ra túm lấy bầu rượu tạo ra một luồng gió nhẹ, không hề có một sự tiếp xúc nào với mình, lại càng không có động tác bỏ độc trực tiếp, thế mà đã hoàn thành việc hạ độc.
Hơn nữa còn là hai loại độc khác biệt.
Độc lạnh đánh vào phần bụng, khiến bụng người trúng sôi sục cồn cào, nóng lòng muốn đi nhà xí.
Độc nóng thì đánh vào kinh mạch trái tim, đợi khi người trúng độc rời khỏi đi nhà xí, lại tấn công trái tim độc chết đối phương.
Thủ pháp hạ độc cực kỳ kín đáo, kẻ trúng độc mất mạng trong nhà xí, muốn đưa ra bằng chứng là hắn ta làm cũng không được.
Chân chính giết người trong vô hình.
Tần Hà lập tức vui vẻ, quả nhiên là kẻ “hạc đứng trong bầy gà”, không phải là đầu óc có vấn đề, chính là có thực lực rất ghê gớm.
Thủ pháp hạ độc này e là đã đạt đến trình độ ngộ đạo.
Nhân vật như vậy, từ trước đến giờ đều cho phần thưởng rất phong phú.
Tâm niệm vừa động, chín trăm năm nội kình của Tần Hà khẽ chấn động một cái liền đem độc nóng ở vùng tim ép xuống bụng.
Cật tiên công phát động, trong nháy mắt đã hấp thụ sạch sẽ hai phần độc này, hóa thành một tia nội kình tinh khiết tản vào trong cơ thể, tụ vào trong kinh mạch.
Từ khi xuôi nam đến giờ, Tần Hà ít nhất cũng đã đốt đi bốn trăm bộ thi thể, mặc dù số lượng thi thể tinh phẩm chỉ chiếm một phần rất nhỏ, nhưng số lượng nhiều cho nên đạo hạnh cùng nội kình đều vẫn tăng trưởng tương đối khả quan.
Nội kình chín trăm, đạo hạnh bảy trăm, cửu phẩm kình khí công cũng tăng lên tới thất phẩm, nói ra có thể dọa chết người.
Đặt ở trong thế giới phàm trần, cho dù là bỏ bớt một nửa, đó cũng là Lục địa thần tiên.
Khu trừ chút độc ấy cũng chẳng thành vấn đề.
Nam tử đội mũ lông nhìn chằm chằm Tần Hà, thời gian vào khoảnh khắc này phảng phất như đang dừng lại, từng chút từng chút trôi qua.
Dần dần, sắc mặt của tên nam tử đội mũ lông trở nên hơi có vẻ cổ quái, hỏi: “Ngươi không có việc gì?”
“Không có việc gì a.” Tần Hà cười nói.
“Vậy ta mời ngươi uống chén rượu, không biết ngươi có dám uống hay không.” Nam tử đội mũ lông híp híp mắt.
“Mời!” Tần Hà ra dấu.
“Có khí phách!”
Nam tử đội mũ lông gật đầu tán thưởng, tiếp đó cầm bầu rượu lên, rót một chén rượu đầy cho Tần Hà.
Cảnh tượng này khiến người xung quanh giật mình, tiếng xì xào bàn tán trong nháy mắt cũng lớn hơn mấy phần.
“Oa chơi lớn!”
“Miêu Thiên Hòa kiêu ngạo như thế, vậy mà lại tự rót rượu!”
“Người này chết chắc rồi!”
“Mặc dù Miêu Thiên Hòa chỉ có năm mươi năm đạo hạnh, còn chưa đạt đến đỉnh phỏng, nhưng thủ thuật độc cổ này đã xuất quỷ nhập thần, ngay cả cường giả ngoại kình cùng phẩm cấp cũng không dám trêu chọc.”
“Giáo chủ sắp xếp cho hắn ta ngồi ở đây, chính là vị không dám ngồi quá gần hắn ta, sợ hắn ta hạ độc mình.”
“Ta dám đánh cuộc, chén rượu này một khi xuống bụng, tiểu tử này chắc chắn sẽ thành một bãi nước mủ.”
“Hắn không dám uống!”
“Không uống cũng chết, trong vòng mười bước, Miêu Thiên Hòa muốn hạ độc ai thì vẫn chưa có người nào có thể không bị trúng chiêu.”
“.....”
“Nghe thấy bọn họ nói chuyện không?”
Miêu Thiên Hòa vừa rót rượu vừa nhìn chằm chằm Tần Hà, nói với vẻ chế giễu: “Bây giờ nếu như ngươi quỳ xuống cầu xin ta, lại cắt lưỡi đo, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng.”
Rất nhanh, rượu đã đầy chén, nhìn từ bên ngoài, rượu không có bất cứ một sự thay đổi nào, mùi rượu thơm ngát vẫn bay vào mũi.
Nhưng ly bích lại nổi lên những bọt khí li ti đã nói lên rượu này đã bị hạ độc.
Một khi vào bụng, lập tức chọc thùng nội tạng, thối rữa, hóa cốt chảy mủ.
Tần Hà đã từng thấy không ít độc dược ở Trung Sơn Vương phủ, cũng không hề ít, nhưng chưa từng gặp phương thức hạ độc bí ẩn như vậy.
Nhìn mà cảm thán.
“Như thế nào, sợ hãi?” Miêu Thiên Hòa thấy Tần Hà không nói gì, trên mặt đã lộ ra nụ cười khiến người ta phải sợ hãi.
“Không thể nói là sợ, chỉ là cảm thấy cái ly này hơi nhỏ, lát nữa chúng ta đổi qua chén.” Tần Hà cười cười, bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.