“Hítzz”
Cảnh tượng này khiến xung quanh sợ hãi đến mức hít một hơi khí lạnh.
“Hảo gia hỏa, là một kẻ hung hãn!”
“Hung hãn cái rắm, ta xem đó là một kẻ ngu!”
“....”
Những người ở gần thì thi nhau chạy đi.
Sợ Tần Hà đột nhiên nổ tung rồi bắn cả máu mủ lên mình.
Trước đây Miêu Thiên Hòa đã từng làm như vậy, cái này gọi là độc dịch phát nổ.
Người trúng độc sẽ bất thình lình bị bạo thể, mủ dịch bắn tung tóe, người dính phải cũng sẽ thi nhau ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép.
Vừa đổ xuống chính là một mảng lớn.
Chính là biến thái như vậy.
“Rượu ngon!”
Tần Hà đặt chén rượu xuống, khen một câu, mặt không đổi sắc.
Vẻ chế giễu trên mặt Miêu Thiên Hòa lập tức cứng lại.
Mặc dù hai loại độc đầu tiên cũng có thể lấy mạng người, nhưng chỉ cần có nội kình hoặc đạo hạnh vượt qua ba mươi năm thì vẫn có thể đỡ được.
Còn loại này thì dù có đạo hạnh hoặc nội kình đạt đến năm mươi năm cũng chưa chắc đã đỡ được, ít nhất thì cũng sẽ không làm được dáng vẻ mặt không đổi sắc như vậy.
Điều này nói rõ... Cái người ngồi trước mặt mình này, hoặc là có đạo hạnh hoặc nội kình đã vượt qua năm mươi năm, hoặc là có thủ đoạn đặc thù nào đó.
Tóm lại, không phải người bình thường.
Quan trọng nhất là người này còn trẻ tuổi, thật hiếm thấy.
“Không tồi, vậy ta lại mời ngươi một chén.” Miêu Thiên Hòa khôi phục sắc mặt như lúc ban đầu rất nhanh, khen Tần Hà một câu, cười nói: “Chén rượu này sẽ càng thêm mỹ vị, không biết ngươi có dám uống thử hay không.”
Miêu Thiên Hòa cũng không hề nói dối, loại độc này của hắn ta có tên là vạn kiến cắn, là vị độc xương, lấy kiến độc đặc hữu ở đầm lầy Nam Cương cộng thêm mười mấy vị kịch độc tinh luyện, ăn vào thơm ngọt rất vừa miệng.
Có điều một khi vào bụng, loại độc này sẽ lập tức bám vào trong xương cốt, khiến người ta ngứa ngáy không chịu nổi, giống như là có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm.
Kẻ trúng độc sẽ điên cuồng cào cấu thân thể, cào xé da thịt trên người, cạo đến cốt tủy toàn thân cho đến khi tắt thở.
Tử trạng cực kỳ kinh khủng, lại còn là “tự sát”, quả thực rất độc ác.
“Phóng ngựa tới, cái ly quá nhỏ, chúng ta đổi qua chén đi.” Tần Hà vẫn là mặt không đổi sắc, cầm lấy cái chén to bên cạnh đổi cái ly trước mặt đi.
“Rất tốt.” Da mặt Miêu Thiên Hòa giật giật, hắn ta rót rượu vào trong chén, rất nhanh cái chén đã tràn đầy, nói: “Mời!”
“Làm phiền.” Tần Hà giả chắp tay một cái, bưng lên chén lớn, ừng ực ừng ực, lại là uống một hơi cạn sạch, lớn tiếng khen: “Quả nhiên rượu này rất mỹ vị, rượu ngon!”
Dưới bàn rượu, bàn tay Miêu Thiên Hòa không thể nhìn thấy từ từ nắm chặt lại.
Người vây quanh càng là tỏ vẻ như gặp phải quỷ.
Nếu không biết thân phận của Miêu Thiên Hòa thì còn tưởng hai người này là hảo hữu chí giao đang nâng ly cạn chén đấy.
Rất quái gở.
“Miêu Thiên Hòa không hạ độc hay sao vậy?”
“Không có khả năng, từ trước đến giờ Miêu Thiên Hòa không có bằng hữu, nghe nói thân bằng hảo hữu cũ của hắn ta đều đã bị hắn ta hạ độc chết hết rồi, ngay cả ân sự thụ nghiệp cũng không bỏ qua.”
“Người có thể để hắn tự mình rót rượu cho, chỉ có thể là người chết!”
“......”
Từng tiếng xì xào bàn tán không ngừng truyền vào trong tai Tần Hà, không dùng Thuận phong nhĩ cũng có thể nghe thấy.
“Còn có rượu ngon không, ta người này thích uống rượu, lúc này vừa mới nếm được chút mùi vị.” Tần Hà cười hỏi.
Miêu Thiên Hòa hơi nghiến răng, lời này vào trong tai hắn ta, chính là thuyết minh rõ ràng một câu: Độc này của ngươi không được a, cũng chỉ đủ ta rửa miệng.
Câu nói này có thể nói với bất kể người nào, nhưng tuyệt đối không thể nói với Miêu Thiên Hòa.
Hắn ta là kẻ chơi độc, đây chính là nhục nhã, nhục nhã!
“Được, muốn rượu ngon đúng không, có!” Miêu Thiên Hòa cắn răng, một lần nữa cầm lấy bầu rượu, rót cho Tần Hà một chén, trong lòng hơi hơi nuối tiếc.
Vị độc dược này hắn ta đã phải trả giá không nhỏ mới có thể luyện thành, chỉ đủ dùng một lần, chuyên môn sử dụng để đối phó với cường giả ngoại kình hoặc cao thủ phẩm cấp.
Không dám nói vừa dùng là mất mạng, nhưng tuyệt đối đủ lột da với cường giả ngoại kình và cao thủ phẩm cấp.
Ngoại kình, phẩm cấp!
Miêu Thiên Hòa không tin người trước mặt này còn có thể đỡ được.
Cấp bậc cao thủ loại này, trong triều đình cùng giang hồ đã là cao thể cấp bậc cao nhất.
Trên nữa cũng chỉ có m Thần Địa Phủ, Ngụy Thần Thiên Đình cũng với tu chân giả siêu phẩm cực kỳ ít ỏi trong một số thánh địa đại tộc.
Những tu chân giả này đều e ngại nhân quả phàm trần, rất ít khi tham dự vào phân tranh phàm trần.
Người trước mặt nhất định không thể là loại người này, bản thân mình cũng không có năng lực khiến cho cường giả cấp bậc này nhằm vào.
Hóa kinh tán.
Loại độc này có tác dụng y như tên gọi, có thể làm tiêu tan kỳ kinh bát mạch trên cơ thể người dùng, dẫn động nội kình của người tu luyện phá vỡ kinh mạch, giống như nham tương bắn ra, khiến người tu luyện căng chết.
Theo một trình độ nào đó mà nói, người có nội kình càng mạnh thì độc hiệu phát tác càng kinh khủng.
Cho dù là cường giả ngoại kình cũng khó chống đỡ được.
Hóa kinh tán vào rượu, còn là một chén tràn đầy.
Tần Hà vừa bưng lên lại là một hơi cạn sạch, cuối cùng còn chép chép miệng, tỏ vẻ rất không hài lòng, nói: “Không uống ngon như vừa rồi, hơi chua chua.”
Miêu Thiên Hòa thấy vậy, chỉ thấy một luồng hơi lạnh xộc thẳng từ bàn chân lên tận óc.
Không tốt!
Đá trúng tấm sắt, tấm sắt cực dày.
Không ngờ Hóa kinh tán cũng không thể hạ được hắn, mặt vẫn không đổi sắc.
Còn về hương vị.
Buồn cười, ở đâu có nhiều độc dược có vị ngon chứ.
Nghe nói là Hóa kinh tán này có vị hơi chua, dù sao thì Miêu Thiên Hòa cũng chưa từng thử qua, nhưng nghe người trước mặt này nói như vậy, chắc hẳn là thật.
“Lại uống một chén, tình huống gì đây?”
“Hạ độc hay vẫn là không hạ độc vậy?”
Miêu Thiên Hòa giật mình sợ hãi, người vây xem thì lại càng mơ hồ.
Hai người này ngươi rót rượu ta uống rượu, chẳng lẽ thật sự là hảo hữu chí giao?
Bằng không nhiều lần rót rượu như vậy, cũng nên có kết quả rồi chứ.
“Còn có cái nào nồng hơn không, ta thích rượu mạnh.” Tần Hà đặt chén xuống, lại nói.
Miêu Thiên Hòa nuốt nước miếng một cái, sau đó hạ quyết tâm liều một phen, cắn chặt răng, nói: “Có!”
Đã đắc tội người trước mặt rồi, hôm nay không bàn giao thì cũng phải lột da.
Nếu đối đã muốn độc hơn, vậy thì độc hết mức, xem ai hung hãn hơn ai!
Nói đến, Miêu Thiên Hòa thật sự là có một loại độc dược kinh khủng đến mức ngay cả hắn ta cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Thí Thần tán!
Vị độc dược này không phải do hắn ta tạo ra, mà là di vật đại trưởng lão Độc Vu Môn đời trước để lại.
Nghe nói loại độc này lấy hoa bên bờ sông Hoàng Tuyền cõi U Minh luyện chế, độc hiệu và phương pháp luyện chế cụ thể Miêu Thiên Hòa cũng không biết, chỉ biết đây là độc dược vẫn luôn được Độc Vu Môn truyền lại từ đời này sang đời khác.
Độc như tên, có thể giết Thần!
Đây là độc dược có thể đối phó tu chân giả siêu phẩm!
“Có vậy thì ngươi rót rượu đi.” Tần Hà thúc giục, mấy loại độc dược trước đã giúp hắn tăng thêm mười năm nội kình, không hổ là đại trưởng lão Độc Vu Môn, trên người có đồ tốt không ít.
Trên dưới toàn thân đều là túi, đoán chừng bên trong tất cả đều chứa độc.
Kết quả Miêu Thiên Hòa lại đỏ mặt, hơi hơi lắp bắp nói: “Rượu này.... Ta phải điều chế một chút.”
Tần Hà nhất thời cảm thấy kỳ quái, tất cả mọi người đều lăn lộn giang hồ, kẻ nào không mặt dày như tường thành chứ, thứ đồ chơi một văn tiền ba cân, ngươi lại đột nhiên đỏ mặt như đại cô nương?
Cái thứ gì?
Rất nhanh Tần Hà cũng đã hiểu nguyên do.
Chỉ thấy Miêu Thiên Hòa đầu tiên là rót một chén rượu, sau đó lại lấy một cái hộp từ trong túi ra, sau khi mở ra bên trong là một cái bình ngọc màu đen.
Miêu Thiên Hòa lại đeo một đôi bao tay giống như ruột khô lên, cẩn thận mở bình ngọc ra, sau đổ một viên đan dược màu đỏ thẫm vào trong chén rượu, sau đó cầm đũa lên nghiền nhỏ, hòa tan nó vào rượu.
Cảnh tượng này không chỉ khiến người vây xem trợn mắt há hốc mồm.
Ngay cả Tần Hà cũng là giật giật khuôn mặt.
Ban nãy đều là trong lúc giơ tay nhấc chân hạ độc một cách bí ẩn, lúc này vừa mang bao tay, vừa đổ vào trong rượu, lại còn phải dùng đũa hòa tan.
Sự khác biệt này cũng quá lớn rồi đi?
Ngay cả một tên ngốc cũng biết là ngươi đang hạ độc a.
Cao thủ dùng độc chuyên nghiệp như vậy lại dùng thủ pháp không chuyên nghiệp như thế để hạ độc ngay trước mắt mọi người.
Đúng là phải đỏ mặt.
Tần Hà nhìn thoáng qua chén rượu đen sì, lại nhìn về phía Miêu Thiên Hòa, chần chờ một chút, hỏi: “Ngươi trắng trợn như vậy, ta uống hay là không uống đây?”
Một câu nói khiến cho khuôn mặt Miêu Thiên Hòa lại càng đỏ hơn.