Uống hay là không uống?
Miêu Thiên Hòa cảm thấy mình vừa xấu hổ lại vừa suy sụp.
Người trước mặt hỏi ra câu này, cũng đã thể hiện hắn cực kỳ tự tin, đây là chuyện tốt cũng là chuyện xấu.
Chuyện tốt, đối phương có thể sẽ uống.
Chuyện xấu, nhỡ như đối phương không ngã xuống thì tám chín phần mười hôm nay mình sẽ phải giao phó.
Toàn bộ sát cơ đều nằm trong ly rượu mời.
Còn đám người vây xem thì càng là xôn xao xì xào.
Hạ độc trắng trợn như vậy, ngươi coi người ta là ngốc à?
Ngay cả rượu cũng bị đổi màu, còn sủi một đống bọt kìa.
“Ta đây... đây là đại bổ hoàn, hòa vào rượu nó liền... Nó cũng có hương vị riêng, độc dược gì, quả... quả thực là nói hươu nói vượn.” Miêu Thiên Hòa cứng cổ miễn cưỡng “giải thích”.
Đám người vây xem đương nhiên sẽ không công khai mở miệng mỉa mai, nhưng từng ánh mắt soi mói cùng khinh bỉ đều kiểu “Miêu Thiên Hòa ngươi hóa ra cũng chỉ như vậy”, lại làm cho Miêu Thiên Hòa rất muốn kiếm một khe đất mà chui vào.
Đại trưởng lão Độc Vu Môn, tồn tại đi đến đâu cũng khiến người ta phải kính sợ, ngay cả Giáo chủ Bạch Liên cũng phải kính trọng mà không dám thân cận. Bị ép đến mức phải trợn mắt nói dối như vậy thì đúng là lần đầu tiên.
Mấu chốt nhất là, từ đầu đến cuối đối phương đều là vẻ mặt ôn hòa, không hề nói một câu dọa dẫm, càng không có nghiến răng nghiến lợi, giương nanh múa vuốt.
“Thứ này của ngươi là đại bổ hoàn?” Tần Hà hỏi.
“Là đại bổ hoàn.” Miêu Thiên Hòa cứng cổ đến cùng.
“Vậy thì tốt a.” Tần Hà cười gật gật đầu, nói: “Nếu ngươi đã có ý tốt như vậy, ta sao có thể không biết thẹn mà không tin chứ, đúng không?”
“Ha ha... Ha ha, đúng đúng đúng.” Vẻ mặt Miêu Thiên Hòa trở nên cứng đờ, trong lòng thì đang âm thầm cầu nguyện, thuốc này, nhất định phải có tác dụng.
Tuyệt đối đừng có hết hạn a.
Nói xong Tần Hà bưng chén lên, cẩn thận quan sát, khá lắm, thứ này vẫn còn đang sủi bọt.
May mà biết là độc dược, bằng không còn tưởng là coca cola đấy.
Ngửa cổ lên ừng ực ừng ực uống hết cả chén, hắn chép chép miệng, khen: “Đúng là hương vị không tồi, có đặc sắc riêng, hơn nữa cũng rất mạnh, rượu ngon!”
Hy vọng của Miêu Thiên Hòa trong nháy mắt tan vỡ, cả người giống như rơi vào hầm băng.
Ngay cả Thí thần tán được Độc Vu Môn đời đời truyền lại cũng không thể hạ nổi người này, tuyệt đối là khủng bố.
“Còn nữa không?”
Tần Hà vẫn chưa thỏa mãn, vị độc dược này xem như không tồi, trực tiếp hóa thành mười bảy năm nội kình.
Lão tiểu tử này không nói điêu, đúng là “đại bổ hoàn”.
Ba con trâu cũng không bổ bằng nó.
“Không có.... Hết rồi.” Miêu Thiên Hòa lắc đầu.
Tần Hà tức thì cảm thấy hơi thất vọng, còn chưa đã nghiền a.
Lúc này, hắn bỗng nhiên nhìn về phía con rết bốn đuôi ngay cạnh bầu rượu, đôi mắt hơi hơi sáng lên.
“Đây là thứ gì?” Hắn hỏi.
Con rết này mọc ra bốn đuôi, màu sắc sặc sỡ, xem xét chính là vật kịch độc.
“Đây là cổ ta nuôi.” Miêu Thiên Hòa trả lời, vừa mở miệng nói thì trong lòng hắn ta cũng lại dâng lên niềm hy vọng một lần nữa.
Có lẽ người của Độc Vu Môn không giỏi việc tu luyện, nhưng nói về chơi độc cùng chơi cổ, Độc Vu Môn xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất.
Độc không hạ nổi Tần Hà, có lẽ cổ có thể làm được.
Tần Hà uống độc dược nhưng không có bất kỳ một triệu chứng nào, nói không chừng là có liên quan đến công pháp tu luyện, hoặc là ngay trong cơ thể hắn có thứ gì đó có thể hấp thụ độc dược, thậm chí có thể là cổ trùng.
Liên tục nuốt độc dược vào trong bụng nhưng lại giống như là đang ăn cơm uống nước, thật không giống bình thường.
Coi như mạnh đến thế nào thì cũng phải thể hiện ra một ít biểu hiện kháng độc phải không?
Mặc dù cổ cùng độc không phân biệt, nhưng đến cùng thì chúng vẫn khác nhau.
Một cái là vật chết, một cái là vật sống.
Nếu như có thể để cho cổ trùng tiến vào cơ thể người trước mặt này, không dám nói là có thể làm cho hắn như thế nào, nhưng chỉ cần dây dưa một hồi thì mình đã có thể chạy trốn.
Vừa rồi bị đánh vào tâm lý không nhẹ, suýt nữa quên mất chuyện này.
“Cổ?”
Tần Hà quan sát nó, càng nhìn càng thấy thích, toàn thân con rết lấp lóe ánh sáng rực rỡ, còn có cả ánh kim loại, một cái chân có đền mười mấy màu sắc.
Xem xét cũng rất “bổ”.
Không kìm lòng được, Tần Hà giơ tay túm lấy con rết.
Miêu Thiên Hòa thấy vậy đôi mắt liền sáng rực lên, muốn cái gì tới cái đó!
Trời cũng giúp ta!
Con rết bốn đuôi này chính là dị chủng Nam Cương, trăm cổ chi vương, không chỉ có thể giúp mình tu luyện, còn có thể dẫn độc, đối chiến với thi độc.
Toàn thân giống như thiết giáp, ngàn chân như gai nhọn, sắc bén vô cùng, cho dù là mình đồng da sắt cũng có thể dễ dàng đâm thủng một cách dễ dàng như trở bàn tay, nó chỉ cần tạo ra một vết thương nhỏ như lỗ kim ở trên thân người là có thể thông qua đó chui vào trong cơ thể.
Đến lúc đó thì sống hay chết hoàn toàn chỉ là một suy nghĩ của mình.
Cổ độc sư tiến vào trong cơ thể, người dù có mạnh đến như thế nào thì cũng không thể không bận tâm đến, phải biết nơi yếu nhất chính là bên trong.
Miêu Thiên Hòa kiềm lại hung tính của con rết, cho đến khi Tần Hà sắp tiếp xúc với con rết mới hạ lệnh cho nó công kích bất ngờ.
Chỉ thấy con rết như là tia sét bắn ra, ngàn chân bám vào tay Tần Hà, miệng tấn công về phía ngón tay Tần Hà.
Miêu Thiên Hòa thấy con rết đã bám được vào tay Tần Hà, hy vọng trong lòng càng tăng thêm.
Nhưng mà hy vọng đến nhanh, tuyệt vọng đến cũng rất nhanh.
Sau một khắc hắn ta liền phát hiện, cặp vuốt ở miệng cùng với ngàn chân sắt bén của con rết vậy mà tóe ra tia lửa.
Không thể đâm vào!