Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 298 - Chương 298 - Rết Nướng

Chương 298 - Rết nướng
Chương 298 - Rết nướng

Miêu Thiên Hòa giật mình hoảng sợ, vội vàng trao đổi với con rết.

Đâm một phát, hai phát, lại đâm thêm phát nữa... kết quả là đâm như thế nào cũng không thể đâm vào được.

Ngay cả vuốt ở miệng cũng thiếu chút nữa bị rụng.

Hai người ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.

“Tại sao cổ của ngươi lại muốn đâm ta?” Tần Hà hỏi.

Thuật mình đồng da sắt trung cấp đã sớm để hắn đao kiếm khó thương, mặc dù mũi đâm của cổ đâm rất sắc bén, nhưng vẫn là kém chút.

“Nó... nó bị hoảng sợ, không nhận sự khống chế của ta, ta tuyệt đối không để nó đâm ngươi, tuyệt đối không có.” Miêu Thiên Hòa bị dọa đến bắt đầu run rẩy, vội vàng phủi sạch quan hệ một cách vô cùng gượng gạo.

“Phải không, vậy ta lại tin ngươi một lần, chỉ là cổ....” Tần Hà nhìn chằm chằm vào hắn ta.

“Nó có tội thì tất phải trừng phạt, cứ theo... theo ngài xử trí.” Miêu Thiên Hòa chần chờ trong chớp mắt, hơi cắn chặt hàm răng.

Hắn ta đã tuyệt vọng, bất kể là cổ hay là độc cũng không thể làm gì được đối phương, về phần thực lực của mình, hắn ta từ đầu đến giờ cũng không thèm suy xét.

Không có cổ cùng độc, bản thân mình đừng nói là đối chiến với đối thủ ngang cấp, ngay cả đối chiến với đối thủ yếu hơn mình mười năm cũng chưa chắc đã có thể thắng được.

“Tốt, chỉ chờ những lời này của ngươi.” Tần Hà vui vẻ búng ngón tay một cái, ngay sau đó giống như là làm ảo thuật, móc từ dưới nách ra một cái giá nướng nhỏ cùng một cái lò than nhỏ, lại lấy ra một con dao bạc nhỏ, giơ tay một cái đã cắt đi đầu rết, tựa như là đang cắt đậu hũ vậy.

Miêu Thiên Hòa lập tức kêu lên một tiếng, cổ này cũng hắn ta có kết nối tâm thần, cổ chết, hắn ta cũng sẽ bị thương.

Động tác của Tần Hà cũng không ngừng lại, răng rắc răng rắc đã cắt thi thể con rết thành mười mấy khối.

Đây chính là một con rết lớn chừng một cánh tay, dài chừng hai thước, lại có bốn cái đuôi, có thể bỏ đầy một cái đĩa lớn.

Nhóm than, bôi dầu, rắc muối, hương liệu,... động tác kia, mây trôi nước chảy!

Tốc độ phải nói là rất nhanh.

Đám người vây xem đều thấy choáng váng.

Độc của Miêu Thiên Hòa không thể độc chết người này, đã bị hắn ăn vào bụng, cổ của Miêu Thiên Hòa không thể giết chết người này, bị hắn làm thành đồ nướng.

Mỗi cảnh tượng đều rất huyền huyễn, gần như thần thoại.

Quá mức khiến người ta khó có thể tin.

Thuật đồ nướng chính là không giảng đạo lý như vậy.

Đảo mắt một cái, ở giữa những món ăn đủ loại trên bàn lại có thêm món rết nướng, mùi thơm đồ nướng nồng đậm cũng tỏa ra.

Tần Hà bị gợi lên cơn thèm, kiếp trước hắn từng ăn loại thức ăn có nguyên liệu hắc ám như vậy, nhưng con rết to mập như vậy, nhiều thịt như vậy, đây tuyệt đối là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ.

Dị chủng chính là dị chủng, thịt bên trong vỏ giáp xác giống hệt như thịt tôm trắng nõn, cực kỳ săn chắc.

Cũng không biết có phải vì có thêm độc dược hay không mà mùi thơm lại cực kỳ quyến rũ.

Dùng dao nhỏ cắm một khối bỏ vào trong miệng, ngoài giòn trong mềm, vừa cắn xuống một cái, vỏ giòn bên ngoài bao lấy lớp thịt mọng nước bên trong, cực kỳ ngon miệng.

Mấu chốt nhất là, cái cảm giác này, không phải là động vật giáp xác thì tuyệt đối thể cảm nhận được, bình thường khó nếm được.

Tần Hà vừa nhấp rượu vừa ăn liên tục bảy tám khối, nhìn về phía Miêu Thiên Hòa mặt xám như tro, hỏi: “Như thế nào, bị thương?”

“Một ít vết thương cũ năm xưa, không sao.” Miêu Thiên Hòa bình tĩnh chờ vận mệnh thẩm phán, sau khi một người đã dùng hết tất cả mọi khả năng vào lĩnh vực mà bản thân am hiểu rất mà thất bại thảm hại lâm vào tuyệt cảnh, thì thường sẽ có hai loại biểu hiện tuyệt vọng.

Một loại là cuồng loạn nổi điên, không cam tâm.

Một loại là bình tĩnh, lòng như tro nguội.

Miêu Thiên Hòa chính là loại sau.

“Con rết này nuôi không tồi, có muốn thử một khối không?” Tần Hà cắm lên một miếng thịt, lại bỏ vào trong miệng.

“Không cần.” Miêu Thiên Hòa đờ đẫn lắc đầu.

“Nhân gian khó có được mấy lần nếm thử a, bỏ lỡ thì phải đến kiếp sau.” Tần Hà nhìn hắn ta.

Miêu Thiên Hòa rùng mình một cái, bởi vì Tần Hà nói “kiếp sau”.

Một búa đập xuống, rốt cuộc thì hắn ta vẫn không cam lòng, nói: “Ban đầu không biết cao nhân tới, vừa mới có nhiều đắc tội, có thể cho tại hạ một con đường sống hay không, ta nguyện làm nô làm bộc, cả đời phục vụ cao nhân.”

“Trên người của ngươi quấn lấy quá nhiều oán lệ cùng nhân quả, không được.” Tần Hà lắc đầu, giọng điệu kiên quyết.

Nội kình đã sắp đạt tới đại quan ngàn năm, sắp bước vào hàng ngũ tu chân giả siêu phẩm, đôi mắt Tần Hà có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn.

Ví dụ như, nhân quả.

Miêu Thiên Hòa có quá nhiều nghiệp chướng, nghiệp hỏa quấn thân, ở gần loại người này, không chết thì cũng sẽ bị trời phạt.

Miêu Thiên Hòa nghe thấy Tần Hà nói đến “nhân quả”, lòng lại càng thêm lạnh lẽo.

Bởi vì tồn tại có thể nhìn thấy nhân quả, chỉ có siêu phẩm.

“Nhìn dáng vẻ này của ngươi, vẫn là chưa cam lòng nha, như vậy đi, cho ngươi một cơ hội chạy lấy mạng.”

Tần Hà cười cười, nói: “Bây giờ ngươi bắt đầu trốn, nếu trước khi hừng đông ta không đuổi kịp ngươi, coi như mạng ngươi lớn, nếu như ta đuổi kịp ngươi, ngươi uống thuốc độc tự vẫn, thế nào?”

Miêu Thiên Hòa nghe vậy, trong mắt chợt xuất hiện ánh sáng.

Một luồng ánh sáng cầu sinh.

Ngay sau đó, hắn ta liền co cẳng vọt ra khỏi đại đường.

Ngay cả một chữ cũng không nói đã chạy thoát thân.

Tần Hà thấy vậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Rất tốt, miễn cho đánh rắn động cỏ.

Đưa mắt nhìn về phía đại sảnh đường, người ở đó cũng không phát hiện nơi này có dị thường, dù cho có hơi thắc mắc thì trong chốc lát cũng không phân rõ được là có chuyện gì xảy ra, đám người vẫn còn đang nhiệt tình nâng ly cạn chén cùng Giáo chủ Bạch Liên.

Tần Hà cắm lên một miếng thịt, chỉ về phía đám người kia, miệng lẩm bẩm: “Già trống nhỏ chỉ đến ai, ta liền chọn người đó....”

Bình Luận (0)
Comment