“Chọn ai đây....”
Đũa Tần Hà dừng lại trên đầu Giáo chủ Bạch Liên.
Trầm ngâm trong chớp mắt, Tần Hà lắc đầu, tiếp tục....
“Gà trống nhỏ chỉ đến ai ta liền chọn người đó, ai đây, ai đây.”
Cuối cùng, đũa dừng lại trên đầu Kim thi khôi thủ Kim Ô Hào.
Lúc này Tần Hà mới hài lòng gật đầu.
Đây đúng là ý trời.
Thế là Tần Hà bưng vỉ nướng tiến về phía sảnh đường.
Lướt qua đám người, xuyên thẳng qua những người phục vụ đang qua lại, không có người nào chú ý đến Tần Hà.
Mãi cho đến khi Tần Hà lấy một cái ghế rồi đặt mông ngồi xuống bên cạnh Kim Ô Hào thì ánh mắt lờ đờ ngà ngà say của Kim Ô Hào mới chú ý đến Tần Hà.
Hắn ta hơi sửng sốt một chút, tiệc tối liên quân, chủ vị, khách mời cũng là có phân quy cách, khách ngồi càng gần chủ vị thì địa vị cũng cao hơn, hơn nữa đều là một mình ngồi một chỗ.
Kim Ô Hào không rõ lai lịch của Tần Hà, theo bản năng tưởng rằng do Giáo chủ Bạch Liên sắp xếp.
“Ngươi là?”
Kim Ô Hào hơi nhíu mày, thắc mắc hỏi.
“Kiếm Cơm.” Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười.
Mày hổ của Kim Ô Hào tức thì càng nhíu lại sâu hơn, sắc mặt cũng lộ vẻ khó chịu nhưng không có phát tác.
Đại yến liên quân, mặc kệ là ngươi nổi giận do nguyên nhân gì thì cũng đều coi như là hạ bệ mặt mũi Giáo chủ Bạch Liên.
Tiếp đó Tần Hà liền đặt vỉ nướng trước mặt, cắm một khối thịt rết lên bỏ vào miệng, phát ra tiếng răng rắc răng rắc vang dội, giống như là sợ Kim Ô Hào không nghe thấy vậy.
Trong miệng hắn còn nói lẩm bẩm những câu kiểu như là “Ừm, ăn ngon!”, “Ăn ngon thật!”, “Giòn, mùi thịt gà!”, say mê thưởng thức chẳng thèm coi ai ra gì, khiến người xung quanh nhao nhao liếc nhìn sang.
Ngay cả Giáo chủ Bạch Liên cũng nghiêng đầu sang liếc nhìn Tần Hà, trong lòng thì thầm thắc mắc vừa nãy cũng không thấy người này, chắc hẳn là người của Kim Ô Hào a? Bằng không sao có thể ngồi chung một chỗ chứ.
Giáo chủ Bạch Liên chỉ là liếc mắt nhìn một cái, sau đó liền nâng chén cách không cụng ly với Kim Ô Hào, sau khi Kim Ô Hào mỉm cười nâng chén đáp thì lại nâng chén xã giao với những người khác.
Kim Ô Hào đặt ly không xuống, giơ tay đang định lấy bầu rượu rót đầy thì bất ngờ lại bắt hụt.
Không ngờ Tần Hà đã cầm lấy bầu rượu trước hắn ta.
Tần Hà cũng không rót rượu vào ly mà trực tiếp đổ thẳng rượu vào miệng.
“Ừng ực ừng ực...”
Sau đó chính là âm thanh uống rượu vang lên.
“Ngươi....”
Hai tay Kim Ô Hào lập tức nắm chặt.
Nhưng hắn ra thở dài một hơi, lại buông ra, chuyển sang cầm đũa hướng về về đĩa thịt bò trước mặt.
“Sưu!”
Ngay sau đó, chỉ thấy cả thịt bò cùng cái đĩa đồng thời biến mất.
Quay đầu nhìn lại, Tần Hà lại bưng đĩa thịt bò kia ăn như hổ đói.
Lại bị cướp ăn!
Kim Ô Hào cảm thấy máu xông lên đỉnh đầu, thân là khôi thủ nhất mạch, bất luận địa vị hay là tôn nghiêm, từ xưa đến nay chưa từng có ai dám khiêu khích hắn ta như vậy. Đừng nói khiêu khích, chỉ cần một ánh mắt không hợp, Kim Ô Hào đã có thể nổi bão giết người rồi.
Nếu không phải địa điểm không phù hợp, hắn ta đã không nhẫn nhịn đến tận bây giờ.
“Rốt cuộc thì ngươi là ai?” Kim Ô Hào trầm giọng khẽ quát hỏi.
“Kiếm Cơm.” Tần Hà vẫn nói câu cũ, thuận tay ném ra thuật cách âm.
Kim Ô Hào tức giận đến lồng ngực phập phồng, trong lòng thầm mặc niệm “Không thể chấp nhặt với kẻ ngu, không thể chấp nhặt với kẻ ngu, thế cục thiên hạ đại biến, không thể vì việc nhỏ mà làm hỏng việc lớn”, cứ như vậy qua chừng mười mấy hơi thở thì hắn ta mới áp được cơn giận xuống.
Không còn rượu, không còn thịt bò, hắn ta lại cầm lấy dao định cắt lấy heo sữa quay trước mặt.
Một con heo to như vậy, tên đần này cũng không thể gặm hết đi?
Nhưng... Hắn ta lại sai lầm.
“Sưu” một tiếng, lợn sữa cũng đã biến mất.
Nghiêng đầu nhìn sang, cái tên đần độn kia đang bưng con heo sữa gặm ở đầu một miếng, “chậc chậc chậc”.
Kim Ô Hào thề, hắn ta ăn cái gì cũng đều thích chép miệng, cho nên bình thường cũng không quá mẫn cảm với âm thanh người ta phát ra khi ăn, nhưng lúc này thì khác.
m thanh ăn uống của người ngày truyền vào trong tai lại khiến lửa giận của hắn ta bốc lên ngùn ngụt.
Bực nhất là ánh mắt của tên kia, cứ trừng trừng nhìn nhìn về phía hắn ta, trên mặt chỉ thiếu viết lên sáu chữ: Giỏi thì tới cắn ta đi.
“Rốt cuộc thì ngươi có ý gì?” Kim Ô Hào nghiến răng ken két, vẻ mặt đã hoàn toàn nổi giận.
“Không có ý gì.” Tần Hà cười cười, sau đó đột nhiên tỏ vẻ thành thật: “Ta chính là muốn đánh chết ngươi, hoặc là bị ngươi đánh chết.”
“Cuối cùng thì cũng lộ ra bộ mặt thật, có gan!” Ánh mắt Kim Ô Hào bùng lên, nói: “Nói thử xem, muốn đấu như thế nào?”
“Đi ra ngoài hai dặm có một rừng cây nhỏ, đơn đấu.” Tần Hà trả lời.
“Như vậy cũng tốt, miễn cho ảnh hưởng đến mặt mũi giáo chủ, ta chờ ngươi một nén nhang, không tới là hèn.”
Kim Ô Hào đã cực kỳ tức giận, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, ngay sát phía sau hắn ta là hai bộ thi mặc kín giáp hành động y hệt đi theo.
Tần Hà thấy vậy thì khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Một người ba bộ, cộng thêm hai bộ vừa rồi, 5 bộ.
Thêm một cái nữa là đêm nay liền đủ.
Nghĩ nghĩ, Tần Hà đặt con heo sữa xuống, bưng chén rượu đi về phía đối diện, ở phía đối diện là một nam tử mặc áo bào đen, quanh thân lượn lờ đầy quỷ khí, trong vòng mười bước xung quanh đều lạnh lẽo.
Hiển nhiên đây là một tên quỷ tu.
“Ngươi là?” Quỷ tu nghi ngờ nhìn về phía Tần Hà.
“Ta là thủ hạ của Kim Ô Hào, đại nhân nhà ta nói rằng muốn ra ngoài đơn đấu với ngươi, bảo là nhìn ngươi không vừa mắt, muốn đánh ngươi.” Tần Hà nói.
Lời này của hắn là bắn tên có đích, bởi vì hắn đã quan sát được từ đầu đến giờ hai người này không hề nâng ly với nhau, rõ ràng là quan hệ không tốt, tám chín phần mười là không hợp nhau.
Tên quỷ tu nghe vậy thì đôi mắt âm lãnh lập tức trợn trừng, nghiến răng nói: “Kim lão quỷ uống hai lượng rượu thì không biết mình họ gì rồi, ai sợ ai chứ, chỗ nào?”
“Ở rừng cây nhỏ ở bên ngoài cách đây hai dặm, hắn ta đang chờ ngươi ở đó.” Tần Hà trả lời.
Nghe vậy, tên quỷ tu cũng nổi giận rời chỗ đi ra ngoài.
Cảnh tượng này cũng dẫn đến không ít sự chú ý, dù sao cũng là hai người ngồi ở vị trí chủ khách, mỗi hành động đều có ảnh hưởng cực lớn.
Một người đi ra ngoài thì có thể là giải quyết nỗi buồn, hai người đều đi ra ngoài vậy thì nhất định là có chuyện rồi.
“Vì sao Kim thi khôi thủ cùng với Bách quỷ tôn giả lại đồng thời rời chỗ?” Lúc này, Bạch liên Thánh chủ Từ Hồng mang theo vẻ nghi ngờ đi tới, nhìn về phía Tần Hà hỏi.
Tần Hà nhếch miệng cười cười, “A, bọn họ ngứa tay cho nên tự hẹn nhau ra ngoài luận bàn riêng rồi.”