Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 300 - Chương 300 - Đại Nghiệp Thánh Giáo

Chương 300 - Đại nghiệp Thánh giáo
Chương 300 - Đại nghiệp Thánh giáo

“Ngươi là ai? Hình như ta chưa từng gặp ngươi?” Tần Hà nhìn chằm chằm vào Tần Hà, nghi ngờ hỏi.

“Thánh chủ đại nhân bề bộn nhiều việc, ngươi không nhận ra ta, nhưng ta nhận ra ngươi nha.” Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hai hàm răng trắng, nói xong thì trực tiếp quay người rời đi.

Từ Hồng ngẩn người, một cảm giác quen thuộc ập đến, lập tức ông ta cảm thấy khuôn mặt này không còn lạ lẫm, giống như là đã từng thấy ở đâu đó rồi.

Trong chốc lát lại không thể nghĩ ra cụ thể là ai.

Ở trong góc đại đường, một tên nam tử thanh niên trông thấy toàn bộ cảnh này liền cúi đầu giống như đang suy nghĩ điều gì, sau đó ánh mắt hắn ta hơi lóe lên, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh dị.

“Sao Kinh Vũ huynh không uống vậy?” Có người bên cạnh thúc dục nam tử thanh niên uống rượu.

Nam tử thanh niên mắt điếc tai ngơ không thèm để ý đến, ngay sau đó hắn ta đột nhiên đứng dậy, đi đến trước tầm mắt của Từ Hồng, đưa mắt ra hiệu một cách khó mà nhận ra rồi đi ra khỏi đại đường.

Từ Hồng thong thả trò chuyện cùng đám người giang hồ vài câu rồi mới đi ra khỏi đại đường.

“Vũ Nhi, có chuyện gì?”

Từ Hồng tìm đến Phong Kinh Vũ ở một góc hẻo lánh.

“Sư phụ....”

Phong Kinh Vũ hơi chần chờ trong chớp mắt, cắn răng nói: “Chúng ra rời khỏi Tế Nam thôi.”

“Vì lý do gì?” Từ Hồng không hiểu.

“Ta nghi ngờ... Thanh Ngưu đại tiên đã xuất hiện ở trên yến hội.” Phong Kinh Vũ trả lời.

Tin tức này giống như là một quả bom dội thẳng vào trong óc Từ Hồng, chấn động đến mức khiến sắc mặt ông ta đại biến.

Lời đồn về Thanh Ngưu đại tiên càng ngày càng được công khai rộng.

Liên giáo cũng đã sớm để ý tới Thanh Ngưu đại tiên từ ngàn vạn dấu vết nhỏ để lại, không riêng gì bản thân ông ta, còn có cả Giáo chủ Bạch Thiên Cương.

Trong đầu Từ Hồng chợt lóe lên hình ảnh của nam tử áo gai vừa rồi, tức thì giật mình hoảng sợ đến hít sâu một hơi.

Thanh Ngưu đại tiên thật sự tồn tại, nhưng từ trước đến giờ cũng không dùng dáng vẻ thật sự gặp người khác.

Ông ta không thể xác định chắc chắn nam tử áo gai kia là Thanh Ngưu đại tiên, nhưng chỉ cần là có khả năng thì cũng đã đủ kinh người.

Những nơi Thanh Ngưu đại tiên đi qua thì đủ loại cao thủ đều giống như sao chổi rớt xuống, ngay cả Quận Vương Địch Lỗ đường đường là ngoại kình cao thủ cũng mất tích một cách im hơi lặng tiếng, trở thành mê án.

Lúc trước Lưu Thành truyền đến tin tức rằng Thanh Ngưu đại tiên xuất hiện ở Lưu Thành, kết quả phân quân bên đó mất đi một đám cao thủ.

Cũng may đám người đó đa phần đều là người của Bạch Thiên Cương, nếu là phía bên mình, nhất định là đã tổn thương nguyên khí nặng nề.

“Sư phụ, người sáng suốt không đứng dưới nơi nguy hiểm, chúng ta cần đi ngay bây giờ.” Phong Kinh Vũ vội vàng nói.

“Không thể hành động lỗ mãng.” Từ Hồng lắc đầu, nói: “Hiện tại đại nghiệp Thánh giáo ta đang khí thế bừng bừng, nếu lúc này chúng ta rời đi không từ giã, sau này chúng ta sẽ không còn chỗ đặt chân ở Liên giáo, chắc chắn Bạch Thiên Cương sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, nói không chừng sẽ trực tiếp chụp mũ cho chúng ta là thông đồng với kẻ địch.”

“Bạch Thiên Cương so sánh với A Kỳ Ca thì như thế nào, mười mấy vạn đại quân Địch Lỗ không ai bì nổi, thế mà cũng phải bại đấy thôi, Thanh Ngưu đại tiên chuyên giết cao thủ, quá nguy hiểm...” Phong Kinh Vũ không cam lòng nói.

Từ Hồng giơ tay lên cắt đứt lời Phong Kinh Vũ, bước đi bước lại tại chỗ.

Đột nhiên ông ta thình lình đứng lại, giật mình hoảng sợ nói: “Không tốt, Kim Ô Hào cùng Bách quỷ tôn giả đi ra ngoài so tài.”

“Ầm...”

Đúng lúc này, giống như là để xác minh suy nghĩ của Từ Hồng, mặt đất dưới chân đột nhiên chấn động nhẹ một cái, âm thanh rất nhỏ nhưng cảm giác chấn động lại truyền đến rất rõ ràng, giống như có một tảng đá vừa rơi xuống ở cách đây mấy chục bước vậy.

“Ầm...”

Ngay sau đó là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba, tiếng thứ tư, tiếng thứ năm.

“Ầm ầm!”

Tiếp đó không thể ngờ rằng còn có một đạo Thiên Lôi không có một dấu hiệu nào báo trước từ bầu trời tối tăm đánh xuống, soi sáng ra một bóng người màu đen đang rời từ trên cao xuống.

Sau đó, tất cả trở nên yên tĩnh lại, không gió, không mưa, cũng chẳng có sấm sét, giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Sư phụ, nếu như người vừa rồi kia chính là Thanh Ngưu đại tiên, vậy thì việc này chắc chắn là hắn ra tay rồi, không thể trì hoãn nữa.” Sắc mặt Phong Kinh Vũ lộ vẻ sợ hãi.

Vẻ mặt của Từ Hồng cũng trở nên hết sức khó coi, cắn răng nói: “Đại nghiệp Thánh giáo, xong rồi!”

Bình Luận (0)
Comment