“Chèo nhanh lên, chèo nhanh lên!”
Trên mặt sông Tế Thủy, dưới sự hợp lực của bốn người, một chiếc thuyền đang nhanh chóng tiến về phía nam.
Miêu Thiên Hòa liên tục lên tiếng thúc giục, thi thoảng lại nhìn về phía đằng sau với vẻ mặt kinh hoảng.
Bốn tên môn chúng của Độc Vu Môn ra sức chèo thuyền, không dám nơi lỏng chút nào.
Bọn họ đều là thủ hạ của Miêu Thiên Hòa, có thể xưng là tâm phúc, nhưng bọn họ lại rất e ngại Miêu Thiên Hòa.
Miêu Thiên Hòa rất khắc nghiệt và nhẫn tâm, một lời không hợp thì ngay cả ân sư truyền nghiệp cho cũng dám độc chết, cho nên bọn họ cũng chẳng là gì cả.
Quan trọng nhất là, Miêu Thiên Hòa còn sử dụng độc khống chế bọn họ.
Một khi đến thời gian mà bọn họ không được Miêu Thiên Hòa cho thuốc giải thì bọn họ sẽ độc phát thân vong.
Bọn họ hoàn toàn phải phụ thuộc vào Miêu Thiên Hòa, sống chết đều trong tay hắn ta, không có hề có năng lực phản kháng cùng một hy vọng nào.
Lúc này bọn họ đang cực kỳ thắc mắc.
Chuyến này là Độc Vu Môn nhận lời mời của Giáo chủ Bạch liên giáo Bạch Thiên Cương đến thành Tế Nam trợ chiến.
Nhưng kết quả là sau thời gian một bữa cơm, Miêu Thiên Hòa gần như là bò lăn quay trở lại bến tàu, cực kỳ vội vàng đoạt lấy một chiếc thuyền nhanh chóng rời khỏi Tế Nam.
Giống như là gặp phải cái gì đó rất khủng bố.
Hoảng loạn y như chó nhà có tang.
Càng kỳ lạ hơn là, nội thành dưới thành Tế Nam vẫn rất yên tĩnh, không có chuyện gì khác thường xảy ra.
“Chèo nhanh lên, lấy hết sức mà chèo, nếu như ta chết thì các ngươi cũng phải chết.” Miêu Thiên Hòa méo mặt nạt lớn, trực giác nói cho hắn ta biết, sợ là mình không qua được ngày này đêm nay.
Người kia quá đáng sợ, dùng độc dược gì cũng không thể hạ được, phòng ngự thân thể thì ngay cả con rết bốn đuôi cũng không thể đâm vào được.
Nhưng hắn ta cũng không buông xuôi, bản năng cầu sinh mạnh mẽ thúc đẩy hắn ta suy nghĩ đủ mọi biện pháp chạy trốn.
Chạy cũng rất khó chạy thoát vì hắn ta không am hiểu sử dụng tốc độ.
Chỉ có thể trốn.
Trốn chỗ nào?
Trong nước.
Ngoài con rết bốn đuôi, hắn ta còn nuôi một cổ là con chồn nước, có thể giúp hắn ta lấy hơi trong nước, nhờ đó mà có thể trốn ở dưới nước trong thời gian dài.
Cho nên hắn chọn chạy trốn bằng đường thủy.
Chạy theo đường thủy, có thể chạy xa được bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bốn tên thủ hạ vã mồ hôi như tắm, ra sức khua mái chèo.
Miêu Thiên Hòa thì trốn trong ô bồng trên thuyền, dùng độc dược đặc chế để che giấu khí tức cùng ba động, thỉnh thoảng lại quan sát bốn phía thông qua khe hở ô bồng.
Thành Tế Nam đen nghịt trong màn đêm cũng càng dần càng xa, qua thời gian không đến một nén hương thì đã không còn thấy bóng dáng.
Thấy vậy Miêu Thiên Hòa mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý trí nói cho hắn ta biết, chỉ với khoảng cách này thì vẫn còn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều, nhưng có thể rời khỏi cái tòa thành trì khổng lồ đáng chết ấy thì cảm giác đè nặng kia cũng được vơi đi đôi chút.
Nhưng mà đúng vào lúc này.
Miêu Thiên Hòa cảm thấy như là hoa mắt, một bóng người màu đen từ phía rất xa lóe lên hai cái liền xuất hiện ở cuối thuyền hắn ta trong chớp mắt, tựa như là u linh.
Miêu Thiên Hòa vừa cẩn thận nhìn kỹ thì đã cảm thấy cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đầu.
Là hắn!
Nhanh như vậy mà đã đuổi kịp.
Xung quanh là một vùng sông nước, thế nhưng hắn lại lấp lóe mà tới, quỷ dị, nguy hiểm, thần bí.
Thủ đoạn như vậy, căn bản Miêu Thiên Hòa không có cách nào lý giải được.
“Ngươi trốn chưa đủ xa nha.” Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười.
Sau khi thu thập thi thể ở rừng cây nhỏ xong, vốn là hắn còn định trở về lấy bò đuổi theo.
Kết quả là vừa dùng thuật xác định mục tiêu để cảm ứng thì phát hiện, tên gia hỏa này lại chạy trốn theo đường thủy.
Hay lắm!
Đây rõ ràng là xem thường thần thông thủy độn của mình a.
Thế là Tần Hà liền đến.
Chỉ với thời gian mười mấy hơi thở, một đường vọt thẳng từ mép nước bến tàu đến trên thuyền.
Lúc này Miêu Thiên Hòa nào còn dám nói câu thừa thãi, nhảy lên một cái đã từ đầu thuyền chui xuống dưới nước.
Thấy vậy Tần Hà vẫn thong dong chẳng hề nôn nóng, trái lại hắn còn chờ đợi với vẻ hứng thú.
Chạy trốn?
Chạy trốn là không thể nào chạy trốn dược.
Đời này cũng không có khả năng lại chạy trốn một lần nữa.
Dưới nước.
Miêu Thiên Hòa ẩn nấp bên dưới đáy nước, xuôi theo dòng nước hướng về phía hạ du đồng thời len lén thả chồn nước ra.
Chồn nước nhanh chóng đi xa, chỉ chốc lát sau đã phồng bụng bơi đến bên miệng Miêu Thiên Hòa rồi đổi hơi cho hắn ta.
Đây cũng chính là công dụng của chồn nước, chỉ cần chồn nước lấy hơi không bị phát hiện thì trên lý thuyết, hắn ta có thể ẩn nấp ba ngày ba đêm dưới nước.
Nhưng không qua bao lâu Miêu Thiên Hòa đã luống cuống.
Vì chồn nước lại không quay lại.
Mắt thấy sắp chết ngạt, Miêu Thiên Hòa chỉ có thể nổi lên, tiếp đó liền bị Tần Hà chỉ huy bốn tên thủ hạ dùng móc câu móc lên.
“Tốt, ngươi nên thực hiện lời hứa của ngươi rồi, uống thuốc độc tự vẫn đi, đừng có bày trò gì nữa, nếu không ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác thiêu chết là như thế nào.” Tần Hà nhếch miệng cười nói, lúc này trên bả vai hắn có một con chồn nước nhỏ đang đứng đó, cái đầu nhỏ tròn tròn, hoàn toàn chưa trưởng thành.
Miêu Thiên Hòa hoàn toàn tuyệt vọng, hiện tại hắn ta đã dùng hết thủ đoạn, dù là dùng độc hay chạy trốn thì đều là giãy giụa một cách vô ích trong bàn tay đối phương, chẳng có lấy một ý nghĩa nào.
“Có thể tha ta một mạng không, dù là điều kiện gì ta cũng chấp thuận.” Miêu Thiên Hòa nói ra câu cuối cùng ôm một tia may mắn.
“Không được.” Tần Hà lắc đầu.
“Được rồi, vậy ra có thể biết, Miêu Thiên Hòa ta là chết ở trong tay ai không?” Miêu Thiên Hòa cắn răng hỏi.
“Bản tọa đi không đổi tên ngồi không đổi họ, thiêu thi đường, Nguỵ Vũ!” Tần Hà nhếch miệng cười nói, câu này nói ra thật sự như là thuộc lòng a.
“Ngụy Vũ!”
Miêu Thiên Hòa nghiến răng, tức giận hét lên: “Ta lấy cái chết để nguyền rủa, nguyền mông ngươi thối rữa!”
Vừa nói xong, hắn ta lật bàn tay một cái lấy ra một viên đan dược, trực tiếp nuốt thẳng xuống bụng, ngay sau đó sắc mặt hắn trở nên trắng bệch với tốc độ có thể trông thấy bằng mắt thường, tứ chi buông thõng, ngã xuống bỏ mình.