“A?” Tần Hà ngây ngẩn cả người.
Không đợi hắn hiểu đó là ý gì, đã thấy một tia sáng đỏ từ đỉnh đầu Miêu Thiên Hòa bắn ra, cách Tần Hà hơn mười trượng lượn quanh ba vòng rồi nhanh chóng lao đi xa, biến mất ở chân trời.
Nhìn phương hướng chính là thành Tế Nam.
Tần Hà giật mình hô, khá lắm.
Hình như cái này chính là thuật nguyền rủa a.
Miêu Thiên Hòa không chỉ biết chơi cổ cùng độc, còn có thể chơi thuật nguyền rủa?
Có chút lợi hại, khó trách không ai dám trêu chọc hắn ta.
Đây cũng quá âm hiểm rồi.
Có vẻ giống con búp bê nguyền rủa hành A Kỳ Ca bảy ngày bảy đêm mà Tần Hà đã từng được thưởng trước đây, nhưng khác biệt cũng rất lớn.
Trong khi Tần Hà đang ngây người, bốn tên thủ hạ Miêu Thiên Hòa vừa thấy Miêu Thiên Hòa đã chết thì vội vàng chen nhau bổ nhào lên người hắn ta, lục lọi hết mọi túi trên thân, cuối cùng tìm ra một bình sứ, đổ ra mấy viên đan được, sau đó mừng như điên mỗi người đoạt lấy một viên nuốt.
Đó là thuốc giải của độc dược mà bọn họ trúng.
Tần Hà thấy vậy, lắc đầu, vung tay lên một cái, túi vải vàng bao lấy thi thể Miêu Thiên Hòa, sau đó hắn liền hóa thành một tàn ảnh biến mất.
Bốn người xem xét thấy Tần Hà đã rời đi thì ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, thở dài một hơi, đều có cảm giác như được sống sót sau tai nạn.
Miêu Thiên Hòa chết, độc cũng đã được giải, từ đây bọn họ đã khôi phục sự tự do.
Tất cả điều này đến một cách cực kỳ huyền huyễn, cực kỳ đột nhiên, cũng cực kỳ vui vẻ.
Phải biết, Miêu Thiên Hòa tới thành Tế Nam chuyến này đem theo tất cả là gần hai mươi người, kể cả xe ngựa cũng là thượng đẳng.
Trong hai mươi người này thì bọn họ có tư lịch cạn nhất, địa vị thấp nhất, bị để lại bến tàu để trông coi thuyền.
Những người khác thì đều đi lên bờ gây họa.
Miêu Thiên Hòa chết đi, bọn họ không lấy được thuốc trì hoãn, ba ngày sau đều sẽ thủng ruột nát bụng, kêu rên mà chết.
....
“Bành”
“Bành”
“....”
Nội thành Tế Nam, trong phòng thiêu thi riêng biệt, Tần Hà lần lượt bỏ sáu bộ thi thể xuống.
“Gia, đêm nay thu hoạch rất tốt nha.” Đại vương bát đã chuẩn bị từ trước chờ đợi Tần Hà trở về vừa thấy vậy thì hai mắt tỏa sáng, những người này vừa nhìn đã biết không đơn giản.
Cho dù là đã chết rồi vẫn tỏa ra khí tức rất mạnh.
Trong đó còn có hai bộ giáp thi, một bộ kim giáp thi, một bộ đồng giáp thi.
Lấy cặp gắp than đâm thử, làn da mềm, nhưng xem xét cẩn thận lại có tiếng kim thiết va chạm phát ra, rất thần kỳ.
“Đây chính là hiện tượng đại thành đi.” Tần Hà cũng rất hài lòng.
Thiết Ma thượng nhân đi nhà xí, Miêu Thiên Hòa, Kim Ô Hào cùng với hai bộ giáp thi của hắn ta, còn có Bách quỷ tôn giả.
Rõ ràng toàn là cao thủ, chỉnh chỉnh tề tề.
Sau khi thanh lý thi thể qua thì nhóm lửa đốt than đá, bắt đầu đốt xác.
Tần Hà nằm lên giường, chợt nhớ tới tia sáng đỏ vừa rồi, liền hỏi đại vương bát:
“Ngươi biết thuật nguyền rủa không?”
Mặc dù đại vương bát không trải qua nhiều chuyện, nhưng hai cha của nó đều là lão yêu quái.
“Thuật nguyền rủa?” Đại vương bát nghiêng đầu nhìn sang.
Thế là Tần Hà kể lại chuyện tia sáng đỏ phóng ra sau khi Miêu Thiên Hòa chết.
Đại vương bát hít một hơi khí lạnh, nói: “Gia, thuật nguyền rủa là một nhánh của thuật Cổ Vu, khi thi triển thì cần kẻ nguyền rủa trả giá rất lớn, đã sớm mai một, chỉ còn di tồn số ít ở Nam Cương, đa phần đều là tồn tại dưới hình thức bí thuật.”
“Hiệu quả của nó phụ thuộc vào sự trả giá của kẻ nguyền rủa, nếu như kẻ nguyền rủa lấy tính mạng ra để trả giá, lúc đó sẽ cực kỳ khó chơi.”
“Có thể khó chơi đến mức độ nào?” Tần Hà truy vấn.
“Khó mà nói, phải xem trình độ của người thi triển, nếu trình độ cao thì giết định tám trăm tự tổn một ngàn, trình độ thấp thì cũng không có hạn mức, có thể là tự mình mất đi nửa cái mạng còn đối phương chỉ bị xây xát một chút.”
“Như vậy chẳng phải là lỗ lớn à?”
“Cũng bởi vì như vậy nên thuật nguyền rủa mới bị mai một, nghe đồn vào thời đại thần thoại thượng cổ, kẻ nguyền rủa có thủ đoạn có thể lấy một cái giá rất nhỏ để thi triển thuật nguyền rủa, thế nhưng điều đó đã thành truyền thuyết. Bây giờ thì thuật nguyền rủa chỉ xuất hiện khi mấy kẻ tà ma ngoại đạo muốn phản công trước khi chết mà thôi.”
“Sao đột nhiên ngài hỏi chuyện này vậy? Ngài trúng chú thuật sao?” Đại vương bát thắc mắc.
“Cái này thì không có, là một người quen bị trúng thuật nguyền rủa.”
“Nguyền rủa cái gì?”
“Mông bị thối rữa.”
“Thế thì chắc là vấn đề không lớn, không được thì cắt mông đi là xong?”
“Cắt mông?” Tần Hà hình dung thử cái cảnh tượng kia, gật gật đầu, lúc này mới yên tâm lại, nhàn nhã thoải mái nằm trên đệm chăn.
Đúng lúc này, túi vải nhỏ bên hông hắn hơi động đậy một chút, hắn liền nhấc túi lên, đổ ra được một vật nhỏ lông xù xù.
Chính là con chồn nước kia, cổ của Miêu Thiên Hòa.
Thân dài chừng một xích, lông có màu xám có màu trắng, đôi tai cặp mắt đều nho nhỏ, trông rất dễ thương, nhưng lúc này nó đã thoi thóp, ngay cả lông cũng mất đi sự mượt mà, trở nên khô cứng.
Người nuôi cổ chết thì cổ trùng cũng sẽ nhận trọng thương, nhẹ thì khô cạn huyết khí, nặng thì chết bất đắc kỳ tử tại chỗ, cho dù là có sống sót được thì thường chỉ là tạm thời, rất khó sống được lâu.
“Gặp được ta, số ngươi cũng thật tốt.” Tần Hà vuốt vuốt đầu nhỏ tròn tròn, móc từ dưới nách ra một viên tinh khí hoàn, bóp nát rồi đưa đến bên miệng nó.
Cái mũi chồn nước nhỏ mấp máy ngửi được mùi thuốc, mở đôi mắt uể oải ra rồi há miệng nuốt lấy vụn thuốc.
Gần như là trong nháy mắt, ánh mắt của vật nhỏ đã sáng lên rất nhiều.
Lúc này đại vương bát cũng nhìn thấy chồn nước nhỏ, hơi sững sờ, tiếp đó lập tức tiến đến gần, hỏi: “Gia, đây là cái gì?”
“Chồn nước nha.” Tần Hà không ngẩng đầu.
Mặt đại vương bát hơi giật giật, gãi đầu một cái nói: “Gia, nó bị nội thương à, nhìn giống như là không được rồi nha.”
“Ừm, đúng là bị thương.” Tần Hà gật gật đầu.
“Nếu không thì... chôn đi?” Đại vương bát đề nghị.
Tần Hà ngẩng đầu lườm hắn một cái: “Đây là lời gì, ông trời có đức hiếu sinh, cái gì gọi là không được, ở chỗ ta đây không có cái gì là không được, chỉ cần là còn có một hơi thở thì sẽ không chết được.”
“Ách... Vâng vâng vâng.” Sắc mặt đại vương bát cứng đờ, hậm hực lui lại, lúc đi ngang qua con bê vàng đang nằm, giơ chân đá nó một cước.