Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 303 - Chương 303 - Vương Thiết Trụ Nói

Chương 303 - Vương Thiết Trụ nói
Chương 303 - Vương Thiết Trụ nói

Bê vàng mơ mơ màng màng ngóc đầu lên, nhìn trái nhìn phải một hồi, chẹp chẹp miệng, vừa nằm xuống, tiếng ngáy bò lại vang lên.

Chuyến xuôi nam lần này, kẻ rảnh rỗi nhất chính là nó.

Ngoài thời gian đi đường ra, thì nó sẽ nằm lười biếng phơi nắng hoặc là đi đến gốc cây nào đó cọ cọ ngứa, ban này còn có thể tìm mấy con bò cái trêu đùa, còn buổi tối trừ ngủ ra thì không có việc khác.

Con bê cũng đã từng thử việc thiêu thi nhưng kết quả sau một lần đụng đổ thùng dầu hỏa, suýt chút nữa đã khiến hai chúng nó thiêu cùng, thì đại vương bác đã kiên quyết không cho nó đụng đến lò đốt xác.

Đại vương bát thấy con bê như vậy, tức thì tức giận mà không có chỗ xả.

Ngươi nha, còn có tâm tình ngủ.

Nó quay đầu nhìn Tần Hà, thấy Tần Hà không chú ý đến mình, bèn múc một môi dầu hỏa hất mạnh một cái, dầu hỏa tạt lên trên thi thể rồi bắn tung tóe ra ngoài, vừa vặn rơi vào trên mông bò.

Ngay lập tức con bê co rụt mông bò, cái mũi nó mấp máy hai cái, từ từ mở mắt ra... Ngay sau đó từ dưới đất bật nhảy lên, hét to: “A... Cái mông cái mông.... cháy, cháy, cháy rồi!”

“Phù phù phù”

Nó vội vàng quay đầu thổi.

Kết quả là càng thổi lửa lại càng lớn.

Đại vương bát lấy vậy, bình tĩnh không vội vàng múc một bầu nước tạt tới, lúc này lửa mới nhỏ lại, sau khi không cam lòng vùng vẫy mấy lần, hóa thành một luồng khói xanh dập tắt.

Lúc này nhìn lại, cái chỗ lúc trước bị đại hòa thượng liếm trọc, khó khăn lắm mới mọc ra chút lông thì nay lại bị đốt trọc.

“Vương Thiết Trụ cái tên vương bát đản nhà ngươi, ngươi đốt ta làm gì?” Con bê vàng hô to.

“Ai bảo ngươi dựa vào gần lò đốt xác như vậy chứ.” Đại vương bát nhún nhún vai, bận rộn làm việc.

Con bê chỉ có thể ngậm bồ hòn, tức mà chẳng làm gì được, theo bản năng nó muốn cáo trạng với Tần Hà, nhưng vừa nghiêng đầu nhìn sang đã thấy Tần Hà đang cho chồn nước nhỏ ăn.

“Hả?” Con bê trợn to đôi mắt bò, tò mò đi tới gần, hỏi: “Gia, đây là thứ gì?”

“Chồn nước.” Tần Hà trả lời.

“Nó bị thương à, trông có vẻ nặng nha.” Con bê ngửi ngửi cái đuôi chồn nước, lại nhìn Tần Hà một cái, con ngươi đảo hai vòng.

“Ừm, bị nội thương.” Tần Hà gật đầu.

“Như vậy thì không cứu được rồi, như vậy chúng ta... chôn nó đi, đúng lúc ta đang muốn đi ra ngoài ị, một hố giải quyết luôn.” Con bê đề nghị.

Tần Hà nghe vậy thì trừng mắt, trực tiếp đập cho nó một cái vào đầu, cả giận nói: “Ai bảo ngươi là cứu không được, ở chỗ ta đây, chết rồi ta cũng có thể kéo từ Điện Diêm Vương về.”

Con bê vội vàng lui ra sau hai bước, hô to: “Đây... đây là Vương Thiết Trụ nói, nó để cho ta chôn.”

Vương Thiết Trụ: “ Cái đậu má #@**&%....O_o $#!”

Tần Hà nghe vậy thì nhìn sang Vương Thiết Trụ, tức giận nói: “Vương Thiết Trụ, ngươi làm trò gì?”

Vương Thiết Trụ: “( ಥ _ ಥ )”

Con bê thấy vậy, vội vàng quay đầu tránh đi, miệng bò hơi hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười thực hiện được gian kế.

....

Cùng lúc đó.

Đại doanh liên quân, một đám yêu nhân bạch liên đang vây quanh một cái hố lớn trong rừng cây nhỏ, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ ngờ vực không yên.

Một yến hội vui vẻ náo nhiệt, thứ gì cũng tốt cả.

Kết quả vừa mới tiến hành được một nửa, cái bao độc quái Miêu Thiên Hòa kia lại chạy trước, sau đó là Kim Ô Hào cùng Bách quỷ tôn giả lại hẹn nhau đến rừng cây nhỏ luận bàn riêng.

Sau vài tiếng vang trầm một tiếng sét đi qua.

Bọn họ đã biến mất không thấy bóng dáng.

Trong rừng cây nhỏ chỉ còn sót lại một cái hố to, dưới đáy hố to còn có mấy dấu hình người.

Dưới hố có yêu nhân bạch liên đang tìm kiếm, rất nhanh đã có một người trong số đó nâng một miếng vải đen bị đốt cháy chạy tới, nói: “Khởi bẩm giáo chủ, phát hiện mảnh áo của Bách quỷ tôn giả.:

Bạch Thiên Cương đưa tay cầm lấy miếng vải quan sát một lượt, ánh mắt trở nên ngưng trọng.

Bách quỷ tôn giả, Kim Ô Hào đều là cao thủ hàng đầu mà mình phải trả một cái giá không nhỏ để mời đến trợ chiến, nói là trợ thủ đắc lực cũng chưa đủ.

Xem tình huống này, tám chín phần mười là đã lạnh.

Việc này khiến Bạch Thiên Cương không khỏi nghi ngờ, đang yên đang lành sao đột nhiên hai người này lại hẹn ước chiến riêng?

Hai người họ không thể nào đồng quy vu tận được, trông có vẻ giống như là bị người tập kích hơn.

Bởi vì thời gian chiến đầu vô cùng ngắn, gần như là nhất kích mất mạng.

Thực lực của Kim Ô Hào cùng Bách quỷ tôn giả tương đương nhau, không có khả năng phân ra thắng bại nhanh như vậy được.

Mấu chốt nhất là, Bạch Thiên Cương tự nhận, ngay cả bản thân mình cũng không thể nhất cử tập sát Kim Ô Hào cùng Bách quỷ tôn giả.

Phải biết, Kim Ô Hào còn có cả Kim giáp thi hộ thân.

Kim giáp thi có phòng ngự cực cao, rất khó phá được phòng ngự của nó.

Như vậy càng khiến người ta phải sợ hãi.

Đúng lúc này, một tên thủ lĩnh mật thám bước nhanh đi tới, nhỏ giọng nói hai câu bên tai Bạch Thiên Cương.

Trong mắt Bạch Thiên Cương càng bắn ra tia phẫn nộ.

Phúc vô song chí họa bất đơn hành.

Chẳng thể ngờ rằng Thánh chủ Bạch Liên Từ Hồng lại mượn danh nghĩa “Giám sát quân lương” rời đi không thèm từ giã.

Bình Luận (0)
Comment