Bạch Thiên Cương đeo mặt nạ đồng xanh cho nên sự thay đổi trong ánh mắt ông ta cũng không bị mọi người thấy được.
Cơn tức giận thoáng qua trong chớp mắt, sau đso Bạch Thiên Cương mỉm cười nói với đám nhân sĩ giang hồ: “Mọi người bình tĩnh đừng hốt hoảng, Kim thi khôi thủ cùng với Bách quỷ tôn giả vừa bị chó săn triều đình tập kích, nhưng hiển nhiên là chó săn triều đình đã đánh giá thấp thực lực của Kim thi khôi thủ cùng Bách quỷ tôn giả, hai vị kia đã đuổi theo chó săn triều đình, tạm thời rời đi.”
Đám người biểu lộ khác nhau, một số ít có chút bận tâm suy nghĩ, nhưng lại không tìm thấy sơ hở trong lời nói của Bạch Thiên Cương.
“Chư vị, một chút nhạc đệm nho nhỏ mà thôi, chúng ta tiếp tục yến hội, tiếp theo còn có vũ kỹ Lỗ Vương Phủ hiến sắc cho Thánh giáo ta!” Lúc này lại có một vị quản sự đứng ra, cao giọng nói.
Lập tức trên mặt đám người lộ ra nụ cười âm tà.
Vương gia Lê Đình kẻ nào kẻ nấy đều giàu đến chảy mỡ, mười phần ruộng đất thì năm phần quy về Vương gia, bốn phần về quan thân cường hào, dân chúng Lê Đình đáng thương cũng chỉ có được một phần đất, lại phải gánh chịu đủ vô số kể các loại thuế má trong thiên hạ.
Lỗ Vương Chu Nghệ Hợi, giàu có đất Lỗ, ngày thường thích nhất là ca múa.
Ca nữ vũ kỹ trong phủ có một không hai thiên hạ, nghe nói có thể so tài cao thấp với Hồ nữ.
Lỗ Vương xây đóng ở Duyện Châu, sau khi đại quân Liên giáo công phá Duyện Châu thì Lỗ Vương đã tự thiêu mà chết, mấy trăm ca nữ vũ kỹ trong phủ đều rơi vào trong tay Liên giáo.
Đêm nay được nhìn no mắt đây.
Mấu chốt là sau khi xem cho đã con mắt, nói không chừng còn có thể động tay động chân.
Tất cả đều là tới bán mạng trợ chiến cho Bạch Liên giáo, Bạch Thiên Cương cũng sẽ không đến mức tiếc rẻ việc này.
Nghĩ tới đây, cả đám nhân sĩ giang hồ lập tức đã vứt hết mọi suy tư lo nghĩ ra sau ót.
“Giáo chủ, Từ Hồng phản bội chạy trốn, nên xử trí như thế nào?”
Đợi sau khi đám người rời đi, quản sự mới khom người hỏi ý, đây là một lão giả tóc hoa râm, trong mắt lấp lóe sự tàn nhẫn.
“Hết thảy chờ sau khi chúng ta công phá thành Tế Nam rồi nói tiếp.”
Bạch Thiên Cương nói, dừng một chút, ông ta chần chừ trong giây lát, cắn răng nói: “Để tránh đêm dài lắm mộng, sáng sớm ngày mai khởi xướng tổng tiến công, đánh hạ thành Tế Nam.”
“Rõ!”
Không bao lâu sau, doanh địa đại quân Liên giáo đã thông truyền hiệu lệnh, dưới bóng tối che chở vô số nhân mã bắt đầu được điều động.
Mưa gió nổi lên.
....
Trong phòng thiêu thi.
Tần Hà chẳng thể ngờ rằng, hành động của hắn không chỉ không thể trì hoãn thời gian đại quân Liên giáo khởi xướng tổng tiến công, ngược lại còn kích thích Bạch Thiên Cương bí quá hóa liều, khởi xướng tiến công sớm hơn dự định.
Lúc này hắn đang cầm cuốn số nhỏ thần kỳ quan sát thành quả của đám người Đậu Lão Lục, Thường Ôn, Ngụy Nguyên Cát cùng Nguỵ Vũ.
Tần Hà cảm ứng được trong nội thành Tế Nam đã có thêm mười mấy tòa “Thần miếu”, nhưng có lẽ là do vừa mới bắt đầu, vẫn chưa thể phát tán rộng rãi, nên những Thần miếu này gần như là không có doanh thu công đức, bình quân còn chưa tới hai trăm.
Tần Hà lại cố ý lật xem Nguỵ Vũ, kết quả phát hiện.
Không biết có phải vì tên gia hỏa này vẫn bái một cách không thành tâm hay không, thế mà lại không có ghi chép.
Điều này khiến Tần Hà hơi phiền muộn, nghĩ thầm, ngươi mau mau bái đi, nếu nhưng ngươi còn không bái nữa, không chừng cái mông thối nát thật thì xử lý sao được?
Bản đại tiên công bình công chính như vậy, ngươi không bái, bản đại tiên cũng không thể cho ngươi không Kim sang hoàn nha.
Đúng không, sốt ruột chết người a.
Lắc đầu, Tần Hà lại nhìn xem tổng số lượng công đức của mình.
Tính từ Lưu thành đến giờ, trừ bỏ số sử dụng để truyền pháp, tất cả để dành được hai mươi mốt vạn công đức.
Tâm niệm khẽ động, thăng cấp Công đức kim thân, chỉ qua một lát đã đạt đến tam phẩm.
Thăng cấp Công đức hồn quyết, sau một lát đã đến nhị phẩm.
Lại xem lại, công đức chỉ còn sáu vạn.
Con đường công đức thành Thánh quả nhiên là dài đằng đẵng, bản thân hắn đã được bật hack như vậy mà thăng cấp vẫn còn chậm như thế.
Nghĩ nghĩ, Tần Hà lại lật ra ghi ghép cầu nguyện, chỉ cần là bái tế ở Thần miếu mới lập, hơn nữa thành tâm thì đều lựa chọn, tiếp đó “biu biu biu” bắt đầu truyền pháp.
Muốn tu luyện cho chút cảm ngộ, bí quyết tu luyện, cùng một ít công pháp, thuật pháp phổ thông không tốn nhiều công đức, cầu y thì cho đơn thuốc,...
Trong khoảng thời gian này, Tần Hà đã tích được không ít công pháp, thuật pháp cùng với kỹ năng.
Như là 《 Thiên Kim Phương 》, 《 Thiết Đầu Công 》, 《 Kim Cương Thối 》, 《 Bách Bộ Xuyên Dương 》, 《 thuật câu cá 》, 《 Đại Lực Thần Quyền 》, 《thuật phụ sản 》, 《 kỹ thuật trồng trọt tiểu mạch 》, 《 kỹ thuật cải tiến giống lúa 》, 《 thuật luyện thép tơ cấp 》, 《 Dưỡng Sinh Pháp 》, 《 kỹ thuật thuần phục ngựa 》, 《 Yêm Công Thuật 》.
Còn có《 Thất Thương Quyền 》, 《 Khinh Công lướt trên mặt nước 》, 《 Trảo nãi long trảo thủ 》vân vân.
Đều là mấy thứ không hao tổn bao nhiêu công đức.
Hơn nữa Tần Hà cũng sẽ không truyền một cái chính trình độ “đạt đến hóa cảnh”, giảm tiêu chuẩn xuống một chút, truyền đến tinh thông là đủ rồi.
Dựa theo mức độ tiêu hao công đức, Tần Hà lấy tiêu chuẩn của mình để định ra năm cấp truyền pháp.
Truyền thụ toàn bộ không giữ lại chút nào là đạt đến trình độ hóa cảnh, cần tiêu hoa công đức hết hạn mức.
Cao thâm nhưng có giữ lại một chút, là trình độ đại thành, chỉ cần một nửa công đức.
Giữ lại hết chỗ cao thâm là trình độ tinh thông, chỉ cần ba phần mười công đức.
Thấp hơn nữa còn có trình độ tiểu thành và nhập môn, theo thứ tự là hai phần và một phần mười.
Dựa vào tiêu chuẩn hành tẩu giang hồ, bất luận là môn công pháp hay thuật pháp nào, chỉ cần nhập môn là đã có năng lực hành tẩu giang hồ.
Tiều thành thì được xem như là kẻ có năng lực trong giang hồ, tinh thông là cao thủ giang hồ.
Đối với đa phần người bình thường mà nói, cấp bậc tinh thông đã đủ dùng.
Hạ mức tiêu chuẩn xuống, cùng với một lượng công đức, nguyên bản chỉ có thể truyền kỹ năng cho một người, bây giờ có thể truyền cho ba người mà vẫn còn dư.
Nhưng cho dù như vậy, Tần Hà vẫn “biu biu biu” bắn ra hơn một vạn công đức.
Không có cách, thành trì rộng lớn.
Cần phải bỏ ra một chút, muốn bắt được sói thì tiếc gì đôi giày.