Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 305 - Chương 305 - Độc Nhất Là Lòng Người

Chương 305 - Độc nhất là lòng người
Chương 305 - Độc nhất là lòng người

Rải ra hơn vạn công đức, hiệu quả cũng rất nhanh chóng.

Còn không phải sao, lúc này mới sau nửa đêm vẫn còn trong thời cấm đi lại ban đêm, trời tối thui, trong thành đã xao động.

Có người sau khi được truyền pháp thì hưng phấn đến gào thét, giống như là không ngủ vậy.

Tần Hà nghe thấy, tất nhiên là trong lòng ngập tràn vui vẻ, đây chính là hiệu quả mà hắn muốn.

Công đức có hy vọng rồi!

Lúc này, thi thể Miêu Thiên Hòa cũng được hỏa táng xong.

Chơi độc tổn hại thân thể, thân thể không đầy đủ nên cũng cháy nhanh hơn bình thường.

Chiếu bóng biểu diễn, như thật như ảo, Tần Hà thấy được cuộc đời Miêu Thiên Hòa.

Miêu Thiên Hòa sinh ra trong Miêu gia ở Nam Cương, đời đời tổ tiên đều là Miêu y, chữa bệnh cứu người, rất có đức vọng.

Vùng đất Nam Cương, núi cao trùng điệp, khe nước hang sâu, đủ loại sài lang hổ báo rắn độc, chướng khí tầng tầng lớp lớp, văn minh Đông Thổ trải qua mấy ngàn năm cho đến Đại Lê vẫn còn trong trạng thái nửa hoang sơ, dân phong bưu hãn, thường xuyên phản loạn.

Ba mươi năm trước, thổ ty Bá Châu phản loạn, Lê Đình xuất 30 vạn binh phân ra bảy đường tiến đến diệt trừ, nhưng vì không chịu được nóng bức, không quen khí hậu, binh sĩ bị bệnh rất nhiều.

Bởi vì lang y trong quân không đủ, quan quân liền điều động Miêu y nơi đó.

Cả nhà Miêu Thiên Hòa chính là một trong số đó.

Đầu tiên chính là điều động, cả nhà Miêu Thiên Hòa chính là người Miêu, đại chiến nổ ra, cho dù bọn họ không tham gia phản loạn thì cũng không vừa mắt đám quan quân bại hoại không có quân kỷ từ xa tới này, tất nhiên là bài xích, cho nên cự tuyệt quan quân mời.

Quan quân mời không được nên trực tiếp dùng sức mạnh cưỡng chế, bắt hết bảy người cả nhà Miêu Thiên Hòa đi.

Tổ phụ Miêu Thiên Hòa hơn sáu mươi tuổi trước tiên không chịu được giày vò, thở không ra hơi liền chết đi.

Đây là kiếp nạn thứ nhất.

Kiếp nạn thứ hai.

Sau khi bị bắt đến đại doanh quan quân, Miêu gia không dốc công sức để làm, dây dưa trị liệu, một ngày có thể khỏi thì tuyệt đối không thể khỏi trong một ngày, dây dưa ba năm ngày lại nói tiếp, không thể khỏi trong một ngày, kéo dài thời gian, hiệu quả chữa trị quá nhỏ cuối cùng chỉ có thể bay mạng.

Dần dần bọn họ đã bị tướng lĩnh quan quân phát hiện ra mạnh mối, ra lệnh một tiếng, đại ca Miêu Thiên Hòa bị chém đầu trước mặt mọi người để cảnh cáo.

Đồng thời để bắt ép Miêu gia dốc sức trị liệu, tướng lĩnh quan quân còn quy định thời gian điều trị, nếu quá thời gian điều trị được đặt ra thì cứ ba binh sĩ bệnh chết sẽ chém một người của Miêu gia.

Thật đáng thương, cái chuyện không quen khí hậu này cũng có nặng có nhẹ, một khi đột phát bệnh nặng, cho dù là thần tiên tại thế cũng khó mà cứu được.

Vì thế hai người ca ca cùng một vị thúc thúc của Miêu Thiên Hòa cũng lần lượt bị chém.

Kiếp nạn thứ ba.

Sau khi dẹp được phản loạn yên ổn, quan quân rút lui, chỉ trong thời gian ba tháng ngắn ngủi, bảy người Miêu gia thì chỉ còn lại Miêu Thiên Hòa cùng cha hắn ta sống nương tựa vào nhau.

Dây thừng thường đứt chỗ mảnh, vận rủi thường để ý những người cơ khổ.

Thế lực thổ ty còn sót lại âm thầm ngóc đầu trở lại, bắt đầu xử lý “Miêu gian” cho hả giận.

Miêu gia lại bị để mắt tới.

Miêu phụ bị trói, đau khổ cầu xin, nói rằng đều là bị quan quân bức ép, là do bất đắc dĩ.

Nhưng mà thế lực thổ ty còn sót lại làm sao nghe lọt tai điều này, chúng chỉ nóng lòng muốn giết người lập uy để xây dựng lại trật tự thống trị của thổ ty, Miêu phụ bị lột da sống trước mặt mọi người, lấy thịt chăn chó.

Miêu Thiên Hòa vì không ở nhà nên tránh thoát được một kiếp, nhưng lại chứng kiến tất cả.

Người thân lần lượt bị chết thảm, Miêu Thiên Hòa khóc khô huyết lệ, sau khi thu thập lại thi thể của cha, lập thề báo thù.

Từ xưa đến nay, “thuốc” cùng “độc” không khác biệt.

Thuốc có thể cứu người, cũng có thể giết người.

Cùng là một thứ, dùng để cứu người thì gọi là thuốc, dùng để giết người thì gọi là độc.

Cộng thêm ở Nam Cương có rất nhiều thứ có độc cùng chướng khí, cho nên Miêu y cũng sử dụng nhiều độc vật để trị bệnh hơn.

Miêu Thiên Hòa đi theo phụ thân và huynh trưởng học tập y thuật, mưa dầm thấm đất, tất nhiên là cũng học lướt qua cách sử dụng độc vật.

Cho nên hắn ta cũng không phải báo thù kiểu “mười năm không muộn”, mà chỉ tranh sớm chiều.

Cuộc đời gặp phải biến động lớn, tận mắt nhìn thấy từng người thân chết thảm, lòng căm thù sâu đậm đã thúc đẩy Miêu Thiên Hòa không từ thủ đoạn.

Thời điểm đó thế lực thổ ty còn sót lại cũng đang âm thầm chiêu binh mãi mã, hắn ta bèn dùng thân phận trẻ mồ côi bị quan quân gây họa để gia nhập thế lực thổ ty, mà hắn cũng không cần trả vờ sự căm hận đến tận xương tủy, sau khi tự mình ra tay giết chết quan quân lưu trú, hắn ta đã hoàn toàn được chấp nhận.

Sau nhiều lần tìm kiếm, Miêu Thiên Hòa tìm được đám người đã giết chết phụ thân mình.

Quá trình không có gì quanh co lòng vòng, một bình độc thầu dầu, ngay cả đám người vô tội, tất cả năm mươi người ăn cơm chung một nồi đều bị hạ độc chết.

Sau khi báo thù xong bên người Miêu, Miêu Thiên Hòa lại cải trang tiến về thành Bá Châu, tìm kiếm tên tướng lĩnh quan quân kia, biết được tên tướng lĩnh quan quân kia đã dẫn binh đi đất Thục, không rõ địa điểm cụ thể, hắn ta chỉ có thể vừa chế tạo độc dược, vừa cải trang tiếp cận phủ trạch của tướng lĩnh quan quân.

Hắn ta đã ngụy trang thành tiều phu, chuyên chờ đợi ở gần phủ trạch tướng lĩnh quan quân.

Thiếu niên bán củi tốt giá thấp, dần dần đã nhận được sự chú ý và ưu ái của quản gia phủ trạch.

Thời gian không phụ người có lòng, mấy tháng sau tướng lĩnh quan quân đã chiến thắng hồi phủ, đắc chí tự mãn, đại yến thân bằng.

Đây quả thực chính là cơ hội trời cho.

Vào ngày đại yến, trong phủ ra ra vào vào, còn cần đến số lượng lớn củi lửa, Miêu Thiên Hòa ra vào cũng không có người trông coi, sau khi hạ gục một tên hạ nhân thì đã xâm nhập được vào nhà bếp.

Mười mấy loại độc dược mãn tính không mùi không màu không vị được trộn lẫn vào trong rượu và thức ăn, tất cả những người ăn uống trong yến hội không có một ai thoát khỏi.

Yến hội kết thúc, sau ba ngày ba đêm, mấy trăm người bị nát ruột thủng bụng mà chết, không thể cứu chữa.

Miêu Thiên Hòa vừa làm đã ủ ra một bản đại án kinh thiên.

Tổng đốc Nam Cương nghe tin thì rất kinh hãi, một bên vội vàng cấp tấu triều đình, một bên hạ lệnh quy định thời gian phá án.

Loại án lớn đến mức này, nha dịch phổ thông thì căn bản là bất lực, chỉ có Phi Ngư Vệ tiếp nhận.

Phi Ngư Vệ đào sâu ba thước, rất nhanh đã phong tỏa được Miêu Thiên Hòa, đồng thời phát ra hải bộ lệnh.

Miêu Thiên Hòa chưa từng tu luyện, chỉ là một thiếu niên bình thường, làm sao có thể là đối thủ của Phi Ngư Vệ được, chẳng qua bao lâu hắn ta đã không còn đường trốn.

Nhưng thám án thành Bá Châu không chỉ hấp dẫn sự chú ý của Phi Ngư Vệ, mà còn có đại trưởng lão Độc Vu Môn, Lãnh Cảnh Sơn.

Độc Vu Môn chuyên sử dụng độc dược, vừa xuất hiện bản án lớn do dùng độc như vậy thì đối tượng mà Phi Ngư Vệ nghi ngờ đầu tiên chính là Độc Vu Môn, cho nên Độc Vu Môn khó mà không chú ý đến.

Lãnh Cảnh Sơn sau khi thấy Miêu Thiên Hòa dùng độc, cảm thấy hắn ta là một hát giống dùng độc rất tốt, có thiên phú, liền cứu hắn ta thoát khỏi vòng vây bắt của Phi Ngư Vệ, nhận làm đệ tử.

Đến đây, vận mệnh của Miêu Thiên Hòa đã xảy ra bước ngoặt cực lớn.

Cổ độc ăn mòn lòng người, gia đình gặp họa, sau khi trải qua cừu hận rồi báo thù, tâm tính của Miêu Thiên Hòa cũng thay đổi rất nhiều, trở nên nóng nảy táo bạo dễ tức giận, nhẫn tâm vô tình.

Lãnh Cảnh Sơn cảm thấy tâm tính Miêu Thiên Hòa ngoan độc nên có ý dẫn dắt.

Nhưng sự dẫn dắt của ông ta dưới con mắt của Miêu Thiên Hòa lại là bài xích, chèn ép, thế là lòng căm thù chôn sâu, gieo xuống mầm tai họa.

Không thể không nói, kẻ có thể thuận gió đứng lên, ngoài việc được thời vận gia thân thì còn phải có thiên phú cùng tài trí.

Trong phương diện sử dụng độc dược, Miêu Thiên Hòa đã thể hiện ra thiên phú cực kỳ cao, rất nhanh đã tỏa sáng trong Độc Vu Môn, quét ngang cùng thế hệ.

Chỉ với thời gian chừng mười mấy năm, hắn ta đã trở thành cao thủ số một số hai trong Môn, cộng thêm việc hắn ta có thù tất báo, độc ác tàn nhẫn, người trong Môn cũng đều phải e ngại, không dám cạnh tranh với hắn cái gì, kể cả chức vị đại trưởng lão sau khi Lãnh Cảnh Sơn trăm năm.

Lãnh Cảnh Sơn dự cảm Miêu Thiên Hòa nếu cứ tiếp tục như vậy thì nhất định sẽ gây tai họa cho Độc Vu Môn, định không đem chức đại trưởng lão cho hắn ta mà ngược lại là cho người khác.

Nhưng lúc này Miêu Thiên Hòa đã đủ lông đủ cánh, sao còn có thể chịu đựng nổi sự “chèn ép bắt nạt” này, hoặc là không làm, một khi đã làm thì phải làm đến cùng, cho nên hắn ta đã độc chết Lãnh Cảnh Sơn, người là ân sư truyền nghiệp cũng đồng thời là ân nhân cứu mạng của mình.

Sau khi hạ độc chết Lãnh Cảnh Sơn, Miêu Thiên Hòa đã hoặc độc hoặc giết toàn bộ tộc nhân của Lãnh Cảnh Sơn cùng đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn ở trong môn, nhổ cỏ tận gốc, hoàn toàn nắm quyền Độc Vu Môn.

Mười mấy năm sau đó Miêu Thiên Hòa hành tẩu giang hồ, ai nghe đến cũng phải biến sắc. Mãi cho đến khi hắn ta nhận được lời mời của Giáo chủ Bạch Liên, tiến về phía Bắc đến Tế Nam trợ chiến, và gặp Tần Hà trên đại yến.

Đèn chiếu thu hồn, thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: “Thầy thuốc tế thế thắng bảy tu, trải qua ba kiếp đồ ương họa, Độc Vu Môn trước thiếu niên vào, trưởng lão mộ sau nhân ma ra, người người đều sợ độc đứt ruột, có điều độc nhất là nhân tâm.”

Phần thưởng:《 Độc Kinh 》.

Bình Luận (0)
Comment