Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 306 - Chương 306 - Thiết Bố Sam, Thuật Chúc Phúc

Chương 306 - Thiết bố sam, thuật chúc phúc
Chương 306 - Thiết bố sam, thuật chúc phúc

《 Độc Kinh 》: Đây là một bản kỳ thư, tổng hợp ngàn vạn độc vật trên thế gian, đọc thuộc kinh này, ngươi chính là Độc Vương.

Chú: Cuốn kinh này là di vật của Thần để lại.

Tần Hà vừa xem, khá lắm, lại thêm một bản thần di.

Tâm niệm khẽ độc, học xong rồi hẵng nói tiếp.

Ngay lập tức hắn đã hiểu rõ được ngàn vạn độc vật trên thế gian, độc là gì, độc tính như thế nào, thứ gì tương sinh tương khắc, làm sao phối trí độc phương, giải thích độc như thế nào, giải độc như thế nào, nội dung vô cùng tỉ mỉ và cụ thể.

Thậm chí trong độc kinh còn có cả công pháp tu luyện, mượn độc tu luyện, dung luyện nhục thể, cuối cùng có thể thành tựu độc tiên, duy ngã độc tôn cửu thiên thập địa.

Đây đúng là một bản sách thần di.

Đa số độc vật giới thiệu trên sách đều là những thứ nghe thôi đã rợn người, Tần Hà chưa từng nghe qua, không chỉ bao gồm độc vật, nó còn có cả nơi sinh ra độc vật ấy, tất cả đều cực kỳ lạ lẫm.

Khả năng rất lớn là không có ở giới này.

Sau khi tiếp xúc với mấy món thần di hiện thế thì càng ngày càng có nhiều chứng cứ chứng minh.

Thế giới này trước khi tu luyện giang hồ như hiện tại, đã từng tồn tại thế giới tu chân.

Có thể là từ lịch sử xa xưa của giới này, cũng có khả năng là một không gian khác, hoặc cũng có thể là cả hai cùng đồng hành.

Hơi đáng tiếc là, Độc Kinh không có tác dụng gì nhiều với Tần Hà.

Thứ nhất là có Cật tiên công nên gần như độc vật không thể tổn hại gì đến Tần Hà.

Thứ yếu là cũng không có ý định tu luyện công pháp trong Độc Kinh.

Tần Hà tu luyện hai phương diện, một là nội kình, hai là pháp lực.

Mà công pháp tu luyện trong độc kinh lại là tu luyện độc kình, một loại kình lực rất kỳ lạ, xung đột với nội kình.

Nó không giống như Man ngưu kình, Cật tiên công, hay cửu phẩm kình khí công là dựa trên vào công pháp nội kình nên không bài xích lẫn nhau.

Muốn tu luyện độc kinh, nhất định phải tản mất nội kình, đẩy ngã làm lại, không thể đồng thời tu luyện.

Làm như vậy hại nhiều hơn lợi, không bao lâu nữa nội kình Tần Hà sẽ đột quá đại cửa ải ngàn năm.

Đặt Độc kinh sang một bên, cũng không lâu lắm, những thi thể còn lại cũng lần lượt bị hỏa táng xong.

Kim Ô Hào cho ra thứ tốt, một bản《 Thiết bố sam 》.

Thiết bố sam: Đây là một bản thuật pháp tu luyện khí kình, tu luyện thuật này, vận khí bộc phát, giúp ngài đao thương bất nhập.

Đại Minh đỉnh đỉnh Thiết bố sam không phải là cường hóa thân thể, mà là vận dụng khí kình ngoài thân để chống cự, đạt được hiệu quả đao thương bất nhập.

Còn hiệu quả cụ thể như thế nào thì phải dựa vào nội kình thâm hậu ra sao để định ra.

Tần Hà chín trăm năm nội kình, một khi sử dụng thì ngay cả Kim chung tráo của đại hòa thượng cũng phải gọi tổ tông.

Quyết đoán học tập.

Sau đó là Bách quỷ tôn giả, không ngờ lại cho ra một bản《 Độ tà kinh 》.

Độ tà kinh: Đây là một bản tàn kinh có nguồn gốc từ《 Độ Ách Pháp Kinh 》, có thể siêu độ chẳng lành.

Chú thích: Bản kinh dịch này liên quan đến nhân quả, người không có công đức chính quả phải cẩn thận khi sử dụng.

Đối với Tần Hà mà nói thì đây là thứ cực tốt.

Lăng Vân kinh trấn linh, Độ linh kinh độ linh, hai bộ kinh văn này đều bắt nguồn từ vô thượng bảo điển《 Độ Ách Pháp Kinh 》, điều này làm cho Tần Hà càng tò mò hơn về bộ pháp kinh này, đây chính là thứ mà chỉ cần dựa vào bản không đầy đủ của tàn bản đã có thể dựng lên một thánh địa.

Còn về việc liên quan đến nhân quả thì có vẻ như có thể sử dụng công đức để thay thế.

Có điều việc này vẫn còn phải chờ thí nghiệm.

Trước đây chồn vàng Hoàng Thành Nhân được hắn cho công đức làm “người” mười ngày, chắc hẳn cũng đã chạm tới nhân quả, nhưng có vẻ như cũng không có kết quả gì không tốt cả.

Tiếp theo đó chính là Thiết ma thượng nhân, cho một bản《Thuật chúc phúc》.

Thuật chúc phúc: Đâu là pháp thuật chúc phúc đến từ chúng thân Thâm Uyên, triển khai pháp thuật này, mục tiêu có thể tiến vào cảnh giới phúc chí tâm linh (*), có thể dùng lúc tu luyện và chiến đấu, hiệu quả tùy theo từng người mà khác nhau.

*(Phúc chí tâm linh: Vận may tới đầu óc cũng sáng sủa linh hoạt hơn.)

Lại là một thứ khá là ghê gớm, kết hợp với thuật tật phong, một cái thêm chúc phúc, một cái kéo chân sau.

Sau này Tần Hà muốn người nào thắng, người đó muốn thua cũng khó.

Cho ngươi được thì ngươi được, không được cũng phải được.

Cho ngươi không được thì không được, kể cả được cũng không được.

Chính là lợi hại như vậy đấy.

Liên tục nhận được bốn phần thưởng không tồi, hai phần thưởng mà giáp thi cho ra sau đó lại không còn thú vị.

Một bản《Thuật giáp cứng》, một bình Nội kình đan.

Thuật giáp cứng phù hợp với yêu vật có vỏ cứng thi triển, Tần Hà định truyền cho Vương Thiết Trụ.

Vì chỉ có nó có mai.

Nhắc đến cũng kỳ, Vương Thiết Trụ đã hóa thành hình người nhưng cái mai cũng không có biến mất, vẫn cõng mai như cũ.

Cũng may là người ta đều cho rằng là do nó bị gù nên cũng không dẫn đến nghi ngờ gì.

Ngay cả Tần Hà cũng không hiểu rõ chuyện này là như thế nào.

Bản thân Vương Thiết Trụ thì càng không hiểu được.

Chỉnh lý lại phần thưởng, Tần Hà dần dần thiếp đi.

....

Ở một phía khác trong doanh địa, Ngụy Nguyên Cát mỉm cười tỉnh dậy từ trong mơ.

Thanh Ngưu Đại Tiên lại ban thưởng tới.

Thiết đầu công!

Một thuật pháp phòng ngự tương đối thực dụng, điều khiển khí kình bao ngoài đầu, có thể khiến đầu cứng rắn như là đồng sắt, đao kiếm khó thương đến dù chỉ một chút, thậm chí có thể dùng đầu sắt đập kẻ địch.

Hơn nữa phạm vị bao trùm của Thiết đầu công là từ đỉnh đầu xuống đến toàn bộ cổ.

Che đậy được rất nhiều chỗ yếu hại!

Đầu sắt đầu sắt, người khác có đao, ta có đầu sắt.

Thật là quá tuyệt vời.

“Nếu như Thiết đầu công có thể phủ kín toàn thân thì tốt.”

Ngụy Nguyên Cát sờ sờ đầu mình, vui vẻ tưởng tượng, dừng lại một chút hắn ta lại cảm thấy không đúng, thầm nói: “Bao phủ kín toàn thân không phải là Thiết đầu công mà là Thiết bố sam, không biết là Thanh Ngưu Đại Tiên có Thiết bố sam không nhỉ.”

“Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!”

Trái ngược với Ngụy Nguyên Cát từ trong mơ cười tỉnh, Nguỵ Vũ cùng lều lại là vẻ mặt tức giận.

Ban ngày hắn ta cùng với Ngụy Nguyên Cát mua đất xây miếu, bận trước bận sau, cũng đã tế bái, kết quả Ngụy Nguyên Cát được ban thưởng đúng hẹn.\

Còn hắn ta thì một cái rắm cũng không có.

“Tại sao không cho, tại sao lại không cho!!”

Nguỵ Vũ nắm chặt tay, nghiến răng ken két, 《 Hộ lý heo mẹ hậu sản 》hắn ta nhìn,《 Thuật nuôi vịt 》hắn ta cũng nhịn.

Nhục nhã về nhục nhã, mặc dù kỹ năng khó coi nhưng thế nào cũng có thể coi là kỹ năng, nhiều tài không sợ thiệt.

Nhưng hôm nay bận rộn trước sau cả một ngày, lại là không công.

Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!

Ngụy Nguyên Cát nghiêng đầu nhìn sang, thấy Nguỵ Vũ lại sắp nổi khùng, vội vàng điều chỉnh lại vẻ mặt, phân tích nói: “Anh ruột, ta cảm thấy ngươi vẫn quá chống đối với Thanh Ngưu Đại Tiên, chưa đủ thành tâm.”

“Đừng gọi ta là anh ruột, mẹ ta không có sinh ra thằng em trai là ngươi, ta đã rất thành tâm rồi, bái cũng đã bái, dập đầu cũng dập đầu, còn muốn thế nào nữa?” Nguỵ Vũ trừng mắt, lồng ngực phập phồng nói.

Ngụy Nguyên Cát nghĩ thầm, với cái dáng vẻ dựng râu trợn mắt này của ngươi thì thành tâm mới là lạ ấy, nhưng hắn ta cảm thấy không thể từ bỏ việc điều trị Tần Hà, cho nên bèn khích lệ: “Vũ ca, ngươi nghe là khuyên một câu, thời điểm ngươi tế bái thì tạm thời cứ cho là đang tế bái Thánh Thượng hiện giờ, nếu như vẫn không có cảm giác, thì cứ coi Thanh Ngưu Đại Tiên làm cha mẹ, làm sư phụ mà bái, trời đổ sấm sớm mưa giông đều là ban ân, cái gì cũng phải nhịn, nếu như còn không được truyền pháp môn nào ra dáng, ra ăn phân trâu cho ngươi xem.”

“Ta sẽ không bao giờ lại....” Nguỵ Vũ theo bản năng lại bắt đầu lẩm bẩm, trong lòng vẫn cảm thấy rất mâu thuẫn.

“Lại nữa!”

Lúc này đến phiên Ngụy Nguyên Cát trừng mắt, hắn ta cũng thấy rất nôn nóng, từ thành Lâm Thanh đi ra, tất cả mọi người đều có tiến triển rất nhanh, chỉ có vị đường ca này của mình bị bỏ lại, ngay cả hít bụi đằng sau cũng không được.

Sắc mặt Nguỵ Vũ cứng lại, lúc này mới cắn răng hậm hực nói: “Ngươi... chắc chắn chứ?”

“Không được truyền ta ăn phân trâu, nói được thì làm được, thề với trời.”

Ngụy Nguyên Cát tỏ vẻ nghiêm túc, nói xong thì trong lòng lại âm thầm cầu nguyện, “Thanh Ngưu Đại Tiên, nhất định ngài phải truyền cho a, nếu không cái vị đường ca này của mình thật sự sẽ bắt mình ăn phân trâu.”

Nguỵ Vũ nghe vậy, sắc mặt mới trở nên dễ nhìn hơn một chút, cũng không mạnh miệng thêm nữa.

Dừng một chút, hắn ta cầm lấy giấy vàng trên bàn, đứng dậy đi ra ngoài.

Ngụy Nguyên Cát thấy vậy thì không biết nói gì: “Sao ngươi lại đi nhà xí nữa, lần này là lần thứ mấy rồi?”

Bình Luận (0)
Comment