Nguỵ Vũ khoát khoát tay, trực tiếp rời đi.
Ngụy Nguyên Cát thấy vậy, lắc đầu nhỏ giọng lầm bẩm: “Trước đây cũng là thiên chi kiêu tử a, làm sao lại luân lạc tới mức này rồi?”
Nếu nói về Nguỵ Vũ, Ngụy Nguyên Cát thừa nhận từ đáy lòng, Nguỵ Vũ là thiên chi kiêu tử của Ngụy gia.
Phi Ngư Vệ có tất cả hơn trăm gia tộc lớn nhỏ.
Lão đại Chỉ huy sứ Thẩm Luyện không thu đồ đệ, cũng chỉ có lão nhị Đồ Bách Thú thu đồ đệ.
Bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt mài nhọn cả đầu nhưng Đồ Bách Thú chọn bảy tám năm cũng chỉ chọn một mình Nguỵ Vũ trong thế hệ thanh niên trẻ tuổi này, đó cũng không phải là không có nguyên nhân. Mặc dù đúng là có nhân tố gia tộc, nhưng Nguỵ Vũ có thể bộc lộ tài năng từ trong nhiều người như vậy, bản thân cũng có thiên tư.
Tuổi vừa mới chừng hai mươi nhưng nội kình đã đạt đến hai mươi sáu, hai mươi bảy năm, hơn nữa còn tiến bộ rất vững bước.
Không đến mấy năm là có thể sẽ đột phá ba mươi năm.
Ngay cả Đồ Bách Thú cũng đã nói rằng Nguỵ Vũ không có bình cảnh ba mươi năm.
Nếu dựa theo khuynh hướng này phát triển, Nguỵ Vũ có hi vọng bốn mươi tuổi xung kích nội kình đỉnh phong, năm mươi tuổi có thể thấy được cấp độ ngoại kình.
Hoàn toàn ổn thỏa có thể làm dự bị Chỉ huy sứ tương lai.
Nhưng mà hiện tại, số mệnh a.
Nguỵ Vũ lại chống đối với Thanh Ngưu Đại Tiên.
Hết lần này đến lần khác bỏ lỡ truyền pháp, một lần hai lần thì không thấy rõ cái gì, nhưng một tháng trôi qua.
Cảnh còn người mất a!
Với thực lực hai mươi năm, Nguỵ Vũ đã hoàn toàn bị bỏ xa mười tám con phố.
Ngay cả bản thân mình cũng đã có bốn mươi năm nội kình, hơn nữa còn nắm giữ bốn, năm công pháp, thuật pháp cùng rất nhiều cảm ngộ tu luyện.
Việc này khiến Ngụy Nguyên Cát hiểu ra một đạo lý.
Người nếu như gặp được cơ duyên, ngàn vạn lần cũng không thể bỏ qua, đi ngược dòng nước không thể tiến sẽ thụt lùi.
Ngươi nếu là một con gà, ở trong nhà nông thì dù tài giỏi tới cỡ nào thì ngươi cũng chỉ là một con gà, không nói trước được lúc nào sẽ bị lên bàn. Nhưng nếu ngươi sinh ra ở Tiên gia, lại có thể thăng tiên.
Còn có trâu.
Trâu của Thanh Ngưu Đại Tiên nhất định là cưỡi mây về gió, thần ngưu nuốt cả núi sông.
Ngươi thử nhìn con bò của Tần Hà đi, vô lại du côn, đúng là một con gia súc.
Đều là trâu bò bị người ta cưỡi nhưng khác biệt lớn đến vậy đấy.
Ôm đùi là phải ôm nhanh.
Khí khái cái gì, tôn nghiêm cái gì, một đồng tiền có thể mua ba trăm cân, không đáng tiền.
Tăng thêm thực lực mới gọi là thơm.
Lại nói, ngươi không ôm thì có người khác ôm, hai mái hiên so sánh một cái, đến lúc đó ngươi có hối hận cũng không còn kịp rồi.
Ngụy Nguyên Cát quyết định, đợi sau khi dẹp được Bạch Liên giáo thì sẽ đi vân du tứ hải, truyền bá tín ngưỡng Thanh Ngưu Đại Tiên.
Cả ngày quanh quẩn trong thiêu thi đường đốt thi thể, thật không có chí khí.
Ngay vào lúc Ngụy Nguyên Cát đang suy nghĩ về tương lai, Nguỵ Vũ đã quay trở lại, giấy trên tay vẫn còn.
“Vũ ca, sao vậy?” Ngụy Nguyên Cát tò mò hỏi, không dùng đến giấy, không giống như là bị tiêu chảy nha, nhưng Nguỵ Vũ đã đi ra đi vào bảy tám lần rồi.
Khuôn mặt Nguỵ Vũ có vẻ tái xanh, đỡ mép giường ngồi xuống, cắn răng nói: “Hình như là... bị bệnh trĩ, muốn đi nhà xí.”
“A?!”
Ngụy Nguyên Cát trợn tròn mắt.
Người gặp xui xẻo, đúng thật là đánh rắm cũng có thể nện vào chân.
Cường giả nội kình có nội kinh hộ thể, cũng không phải là không có chuyện sinh bệnh, nhưng cực kỳ ít ỏi.
Mà bị bệnh trĩ lại càng ít hơn.
Thứ nhất không nát rượu, thứ hai không ăn nhiều thịt cá, thứ ba cũng không phải là kỹ nam.
Bệnh trĩ từ đâu ra?
“Nghiêm trọng không, hay là tìm lang y?” Ngụy Nguyên Cát hỏi.
“Không cần, nhịn hai ngày là được rồi.” Nguỵ Vũ lắc đầu, cái thứ này quá xấu hổ, Ngụy Nguyên Cát chính là đường đệ mình, người khác thì đánh chết hắn ta cũng sẽ không nói.
Sau đó bầu không khí trầm mặc một hồi.
Ngụy Nguyên Cát nhìn ra bầu trời vẫn còn tối đen, trông có vẻ rất kỳ lạ, nói: “Hôm nay sao trời vẫn còn tối như vậy? Ta nhớ hình như là gà trống đã gáy sáng rồi mà?”
“Đúng là đã gáy sáng rồi.” Nguỵ Vũ gật đầu.
“Bao lâu?” Ngụy Nguyên Cát lại hỏi.
Nguỵ Vũ nhớ lại, nói: “Sau khi gà trống gáy sáng thì ta đi nhà xí bốn lần, mỗi lần cách nhau chừng nửa canh giờ....”
Nói chưa hết câu hắn ta đã dừng lại.
Sắc mặt Ngụy Nguyên Cát cũng biến đổi.
Sau khi gà trống gáy sáng thì ta đi nhà xí bốn lần, mỗi lần cách nhau chừng nửa canh giờ, tổng cộng chính là hai canh giờ.
Trời có thế nào cũng phải sáng rồi mới đúng, ít nhất cũng không phải là tối đen như hiện giờ.
Thời điểm sắc trời cần sáng lại không sáng, cái này gọi là đảo lộn càn khôn.
Là trò mà Bạch Liên giáo bày ra.
“Không hay rồi, xảy ra truyện!” Nguỵ Vũ rề rà đứng lên.
Vừa dứt lời, phảng phất giống như là để kiểm chứng lời nói của Nguỵ Vũ.
“U u u”
Tiếng kèn lệnh từ phía chân trời xa vang lên, truyền vào trong thành, ngay sau đó chính là những tiếng thét lệnh như sóng dội, giống như là nước thủy triều vượt qua tường thành ập vào trong thành vậy.
Trong chốc lát khiến cho người ra không khỏi giật mình ớn lạnh.
“Đây là... Liên quân công thành!” Ngụy Nguyên Cát vỗ đùi.