Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 308 - Chương 308 - Liên Quân Công Thành

Chương 308 - Liên quân công thành
Chương 308 - Liên quân công thành

Lúc này, quan sát từ trên cao.

Sắc trời vẫn tối tăm mịt mờ, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng người ở ngoài xa nhưng rất khó thấy rõ thân thể.

“Bạch Liên chiếu thế, vãng sinh cực lạc!”

“Bạch Liên chiếu thế, vãng sinh cực lạc!”

“....”

Vô số binh sĩ Bạch Liên miệng tụng Liên Hào ào từ trong quân doanh, giống như là nước thủy triều tràn về phía thành Tế Nam, tạo thành một vòng vây cực lớn.

Binh giáo như rừng, cờ bay như biển, nhìn không thấy điểm cuối.

Xe công thành, xe đâm phá thành to lớn đi đầu, mấy trăm xe bắn đá ở phía sau, sát khí ngút trời.

“Đương đương đương đương”

Đầu thành Tế Nam, binh sĩ gối giáo chờ sáng dưới tiếng thét lệnh của quan quân nối đuôi nhau lên thành, cấp tốc chiếm giữ vị trí phòng thủ.

Binh sĩ quân doanh nội thành hơi hốt hoảng mất trật tự cũng bị thúc dục nhanh chóng tiến về phía tường thành tiếp viện.

“Lôi tướng quân, Đồ Thiên hộ, Liên quan ra hết, muốn đồ công thành!” Đầu tường, quan phòng thủ thành vội vàng chạy tới trước đám người Đồ Bách Thú vừa mới đến đầu tường, khom người báo cáo.

“Hiện tại là giờ nào?” Đồ Bách Thú vượt qua ông ta bước nhanh đi đến rìa thành, lạnh giọng hỏi.

Ở bên cạnh Đồ Bách Thú còn có một vị tướng quân mặc thiết giáp áo bào đỏ đứng đó, ước chừng bốn năm mươi tuổi, khuôn mặt có vẻ sầu khổ.

Người này là đại tướng trấn thủ thành Tế Nam, tổng binh Tế Nam, Lôi Minh.

Sau khi quan quân đại bại dưới thành, Lôi Minh đã thu gộp mấy vạn tàn binh co đầu rút cổ trong nội này, tiếp quản thành phòng.

Bất luận là phẩm cấp hay địa vị thì trên danh nghĩa ông ta đều là người đứng đầu thành Tế Nam.

Nói là trên danh nghĩa bởi vì sau khi Đồ Bách Thú và năm, sáu tên Thần bộ Phi Ngư Vệ cùng mấy trăm tinh nhuệ Phi Ngư Vệ vào thành, đã tạo thành nghiền ép về mặt chiến lực cho Lôi Minh.

Qua vài lần chiến đấu thủ thành, Đồ Bách Thú đã vượt quá chức phận trở thành thủ lĩnh.

Lôi Minh cũng vui vẻ bỏ gánh nặng xuống, không hề mâu thuẫn.

“Khởi bẩm Đồ Thiên hộ, hiện tại đã là giờ tỵ.” Quan phòng thủ thành trả lời.

Đồ Bách Thú ngẩng đầu nhìn trời, thở dài nói: “Hay cho một chiêu điên đảo càn khôn.”

Nếu là trời trong, cho dù là vào thời điểm đêm dài nhất, thì giờ tỵ mặt trời đã lên cao.

Bây giờ trời vẫn còn chưa sáng.

“Sắc trời chưa sáng, âm khí không tiêu tan, tám chín phần mười là Bạch Liên giáo muốn xuất ra thi quân hoặc là quỷ vật.” Lúc này Lôi Minh mở miệng lo lắng nói.

“Mau đi mời Ngô Đức cùng Pháp Hải!” Đồ Bách Thú quay người phân phó.

“Vô lượng Thiên tôn, không cần.”

“A Di Đà Phật, chúng ta đã tới rồi.”

Tiếng nói vừa dứt, từ trên tường thành một phía khác, đại hòa thượng cùng đạo sĩ đã vội bước nhanh đi tới.

“Ngô Đức, Pháp Hải, lát nữa đối phó thi quân cùng quỷ vật đều dựa vào các ngươi, chúng ta sẽ dốc hết toàn lực hộ pháp cho các ngươi.” Đồ Bách Thú nói với hai người.

“Sư thúc yên tâm, chúng ta cùng tà vật không đội trời chung.” Đại hòa thượng với cái bụng tròn vo nói.

Đồ Bách Thú hài lòng gật đầu, ánh mắt nhìn về phái đại quân Bạch Liên đen nghìn nghịt, trong mắt đầy vẻ ngưng trọng.

Giáo chủ Liên giáo Bạch Thiên Cương bày ra trận thế lớn như vậy, rõ ràng là chuẩn bị không tiếc bất cứ giá nào.

Nếu lần này cầm cự được thì Bạch Liên nhất định sẽ suy thế, còn nếu không đỡ được lần này thì thành Tế Nam cũng xong rồi.

Chuyện Bạch Liên giáo mời tà đạo giang hồ khắp tứ phương đến trợ chiến, tất nhiên là Đồ Bách Thú cũng biết đến, đối ứng với đó chính là mấy trăm người tu luyện từ Lưu thành đến kia.

Giang hồ thiên hạ quá lớn, cao thủ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nếu như không phải đám người kia chia thành năm bè bảy mảng chém giết lẫn nhau thì triều đại này cũng đã sớm bị thay đổi.

Mà lúc này, Bạch Thiên Cương đã tập hợp bọn họ thành một khối, trong đó cường giả nội kình đỉnh phong đã nhiều đến năm sáu người.

“Giết!”

“Xông lên!!”

Liên quân chẳng thèm thương lượng gì, trực tiếp xông lên công thành.

Xe bắn đá bắn đá như mưa, nện ở trên tường thành phát ra từng tiếng vang trầm đục, đại quân Bạch Liên theo sát phía sau, giống như đê vỡ, ào ào lao đến.

“Phòng ngự, bắn tên!”

Nhận lấy mà không đáp trả thì chẳng phải phép, rất nhanh trên tường thành cũng vang lên tiếng gầm thét, lập tức sàng nỏ, cung tiễn dây cung liên chiến, mũi tên trút xuống như mưa.

“Bành bành bành”

Đại pháo đầu tường cũng đồng loạt thi nhau phát uy.

Trong giây lát, liên quân còn chưa tiếp chiến nhưng công kích từ xa đã khiến bọn chúng phải tử thương nặng nề, giống như sóng lúa đổ rạp, từng mảng từng mảng ngã xuống.

Nhưng Liên quân cũng không lùi bước, ngược lại còn tăng tốc độ xông lên, dẫn đến xe công thành, xe đâm phá thành cũng tăng tốc tiến đến.

Đợi đến khi sàng nỏ cùng máy bắn đá mất đi góc bắn, thương vong cũng nhanh chóng giảm xuống.

Xe công thành đi tới cùng vô số thang mây gác lên tường thành, cuộc chiến leo thành thảm thiết liền bắt đầu.

“Chậc chậc chậc, gia, nhìn đống thi thể này, chỉ trong giây lát này thôi mà chúng ta dùng mười ngày mười đêm cũng đốt không xong a.” Cách đó không xa, Vương Thiết Trụ nhìn mà tặc lưỡi cảm thán.

“Cho nên... chúng ta cần phải tìm bộ tốt mà đốt.” Tần Hà vươn vai một cái, cả người thoải mái.

Giấc này hắn ngủ khá lâu, cuối cùng là bị những tiếng la giết này đánh thức.

Dậy xem xét, khá lắm, bên ngoài thành âm khí ngút trời, che lấp cả bầu trời, trời hôm nay hoàn toàn là không thể sáng lên.

“Vâng.” Vương Thiết Trụ gật đầu mạnh xuống.

Nó không biết vì sao Tần Hà lại thích đốt thi thể, nó chỉ biết là, đốt được thi thể càng cao cấp thì Tần Hà cho nó phần thưởng càng phong phú.

Chỉ mỗi điều này là đã đủ rồi, Vương Thiết Trụ rất thông minh, dò chưa từng đi dò xét nguyên do.

“A, chó săn triều đình, đại gia ta tới rồi đây, chịu chết đi!”

Đúng lúc này, một cái móc bay đến rơi xuống trước mặt Vương Thiết Trụ, không đến thời gian ba, năm hơi thở sau đó, một tên đại hán cao to vạm vỡ đã nhảy lên gò thành, mắt hổ phóng ra sát khí, diễu võ giương oai, lớn tiếng thét to.

“Gia, tên này được không?” Vương Thiết Trụ hỏi.

“Lúc liều mạng còn nói nhảm, trông bộ dạng này có vẻ như không có đầu óc, không có gì đặc biệt.” Tần Hà lắc đầu.

“Được rồi, đi ngươi!”

Vương Thiết Trụ gật đầu, tiếp đó nhanh như chớp đạp ra một cước.

Đại hán vạm vỡ lập tức “ai nha” một tiếng, lại từ tường thành bay ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment