“Gia, tên này được chứ?”
“Không có thực lực.”
“Tên này thế nào?”
“Chẳng có chỗ nào đặc biệt cả.”
“Tên này cũng tạm được ha?”
“Dáng dấp quá cao, khó bỏ vào lò.”
“Vậy thì... tên này?”
“Quá xấu.”
“ Ây, ở đây có một tên đẹp trai này!” Đôi mắt Vương Thiết Trụ sáng lên.
“Đập chết hắn cho ta!!”
“Vâng, gia.”
“....”
Thế là trên đầu thành, Tần Hà giống như tuyển tú, một bên cắn hạt dưa, một bên chỉ huy Vương Thiết Trụ, lựa đi lựa lại, kén cá chọn canh.
Gậy đánh chó trong tay Vương Thiết Trụ bay múa trái phải, giữ yên sự nhàn nhã thong nhả của Tần Hà.
Tần Hà chọn, một gậy gõ chết, Tần Hà không cần, một gậy đánh bay.
<Đả cẩu côn pháp> một khi đạt đến hóa cảnh, về cả công lẫn thủ, đừng nói người tu luyện bình thường, dù cho là cao thủ nội kình đỉnh phong cũng không xơ múi được gì.
Đám người đang liều mạng ở bên cạnh thấy mà choáng váng.
Một tên bả tổng sau khi giết một người thì “bạch bạch bạch” lui về phía sau, nhịn không được hô to: “Hai vị đại ca, đang liều mạng đấy, các ngươi đừng làm như kiểu là đang dạo phố được chứ? Mau hỗ trợ giải vây đi!”
Lúc này hắn ta đang bị hai tên binh sĩ Bạch Liên vừa nhảy lên tường thành liên thủ giáp công, chỉ còn sức để chống đỡ.
Kết quả Vương Thiết Trụ lại tỏ vẻ chê bai nói: “Hai tên kia của ngươi trông dáng dấp quá xấu xí, gia nhà ta không cần.”
Bả tổng nghe vậy thì sắp khóc, đang liều mạng đấy, ngươi còn để ý yêu nhân Bạch Liên xấu hay không à?
Xấu hay không xấu thì đao trong tay bọn chúng cũng có thể chém ngươi thành hai khúc a.
Ngay trong khoảnh khắc bả tổng phân tâm, hai tên binh sĩ Bạch Liên đã một cước đạp bả tổng bay xuống bậc thang.
Ngay sau đó, hai tên binh sĩ Bạch Liên liếc nhau một cái, nổi giận gầm lên một tiếng rồi đồng thời nhào về phía Vương Thiết Trụ.
Ngay mới vừa rồi... Người này nói rằng bọn họ xấu xí.
Có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục.
Đúng là hơi xấu một chút thật, nhưng ngươi cũng không thể nói ra như vậy chứ.
Tổn thương tự ái biết bao!
Hai người này phối hợp cực kỳ ăn ý, một kẻ tung người vọt lên bổ thẳng một đao về phía đỉnh đầu Vương Thiết Trụ, một kẻ thì lộn người chém ngang đao về phía hai chân Vương Thiết trụ.
Một đường đánh trên, một đường đánh dưới.
Nếu chỉ dựa vào một đường, kể cả thế công có lăng lệ thì đối thủ cũng rất dễ tránh né, còn hai đường hợp kích thì lại chính là sát chiêu mười phần tàn nhẫn.
Một chiêu này bọn họ đã hợp luyện qua vô số lần, một kích không thành còn có thể biến chiêu, biến chiêu lại có mười mấy cách biến đổi.
Hai người này, danh xưng “Tân Hà song hùng”, là nhân vật hung ác khiến người có thực lực cao hơn bọn họ một đẳng cấp cũng phải cực kỳ cẩn thận dè chừng.
Nhưng mà... Vương Thiết Trụ chỉ vung lên cây gậy đảo qua.
“Bành! Bành!”
Tân Hà song hùng đã kêu thảm một tiếng rồi giống như là đạn pháo, trực tiếp từ trên đầu thành bắn ra ngoài.
Vương Thiết Trụ liếc nhìn theo, lắc đầu không còn gì để nói: “Đã bảo là quá xấu rồi, còn đi lên góp làm gì không biết.”
“Thiết Trụ, bên kia có một tên cũng không tồi.” Đúng lúc này, Tần Hà ở đằng sau lên tiếng gọi.
“Vâng, gia, tới ngay đây.” Vương Thiết Trụ lập tức xoay người, đuổi theo.
Chỉ chốc lát sau, bả tổng lăn xuống bậc thang sưng mặt sưng mũi leo lên, ngó trái ngó phải, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi: “Người đâu?”
.....
Kiến công thành, chém giết thảm thiết ở tường thành rất nhanh liền tiến vào gay cấn.
Chỉ riêng người té xuống từ trên tường thành đã giống như mưa rơi xuống đồng bằng, thanh leo thành đổ xuống lại gác lên, mỗi một lần ngã xuống lại có một chuỗi người té quỷ khóc sói gào.
Đá bay, mũi tên, đao quang kiếm ảnh, gió tanh mưa máu.
Đây là thịnh yến của tử thần.
Vô số sinh mệnh cứ như vậy mất đi.
Mà điều này, chỉ mới là bắt đầu công kích thăm dò.
Không qua bao lâu sau, ở phía chân trời, một khí tức rét lạnh hung hãn phóng lên tận trời, đại quân Liên giáo vây thành tách ra một khe lớn, giữa khe lớn đó, từng mảnh từng mảnh đôi mắt đỏ tươi sáng lên, giống như là đom đóm trong trời đêm, lấp lóe không ngừng.
Dưới ánh sáng mờ ảo, vô số lông dài tung bay trong gió, giống như là ngàn vạn cành liễu rủ bên bờ sông, lại giống như ngàn vạn cây rong đung đưa dưới đáy nước.
“Thi quân!”
“Là thi quân!”
Trên tường thành, quan quân trông thấy cảnh này thì cực kỳ hoảng sợ, liên tục sợ hãi kêu lên.
Không ít người bị dọa sợ đến hai chân run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Bọn họ không sợ chiến đấu với người, nhưng lại rất e sợ những thứ quỷ dị như vậy.
Không biết, luôn khiến con người ta sinh lòng sợ hãi.
Mà vậy vẫn chưa hết.
Ngay sau đó lại nghe thấy một tiếng pháo nổ, ở một phía khác của vòng vây cũng tách ra một khe hở.
Trong khe hở đó âm khí ngút trời, rất nhiều bóng người màu trắng phát ra tiếng rít chói tai bước nhanh về phía trước, toàn thân bọn chúng màu trắng, không có một tia tạp chất, chúng quơ đao kiếm, hành động trông có vẻ cứng nhắc nhưng bước đi lại nhanh như bay.
Khi bọn chúng vọt tới sông bảo vệ thành, một số bóng người màu trắng kia giẫm phải vũng nước đọng, không đi thêm được mấy bước thì hai chân đã gập lại rồi ngã trên mặt đất, rất nhanh hai chân đã khô quắt dán trên mặt đất, nhưng bọn chúng cũng không dừng lại, hai tay điên cuồng quơ cào tiếp tục hướng về phía trước, cứ thế mà kéo đứt chân dính đất thành hai khúc, nhưng có điều lại chẳng hề có chút máu tươi nào bắn ra.
“Kia là người giấy?”
“Thuật hất đậu thành binh của Giáo chủ Bạch Liên!”
“....”
Trên tường thành, đám người ngạc nhiên kêu to.
Chiến tuyến vốn đang vững chắc, chẳng mấy chốc đã hơi buông lỏng.
Nếu như ở dưới thành không có đội đốc chiến, e là giờ phút này đã có không biết bao người người chạy trốn.
Đại quân người giấy cùng thi quân hợp binh cùng nhau, giống như là một quỷ đao âm lãnh, đánh thẳng đến tường thành.
Khí thế cực kỳ ngang tàng, rất nhiều binh sĩ Liên quân ở phía trước không kịp tránh đi loáng một cái đã bị chìm trong đó, tiếp đó chỉ thấy từng đám máu tươi bắn ra tung tóe rồi biến mất không thấy gì nữa.
“Đồ Thiên hộ, số lượng thi quân vượt qua một ngàn, đạt đến năm ngàn, người giấy cũng tương đương, hợp binh một vạn, Liên giáo đây là muốn liều mạng a.” Một vị thần bộ sợ hãi nói.
Đối với công thành thì một vạn cũng không tính là gì.
Ít hơn một vạn nhiều hơn một vạn thì tường thành Tế Nam vẫn có thể chống đỡ được, Lưu Thành đã rót mấy trăm cường giả nội kình vào thành Tế Nam, hơn nữa chiến lực cao cấp cũng rất nhiều.
Nhưng một vạn này, lại là không sợ chết, không sợ đau, không có tình cảm, cũng không biết sợ hãi là cái gì, một vạn chỉ biết giết chóc.
Con kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi, đứng trước một lực lượng kinh khủng như vậy, con người rất dễ dàng mất đi dũng khí.
Đây không phải là nhát gan, mà là cảm giác run sợ từ đáy lòng.
Mà điều này chính là mục đích của Giáo chủ Bạch Liên khi đảo lộn càn khôn, sắc trời không sáng, dương khí không lên, hai cái thứ này mới có thể ra trận công thành.
Ba ngàn Thiết kỵ Quan Ninh đã từng thế chẻ tre, chính là bị người giấy đánh giết phải liên tục bại lui, chật vật rút đi.
Nếu không cũng chẳng có chuyện dưới thành Tế Nam thất bại thảm hại cùng trận vây thành sau đó.
Sắc mặt Đồ Bách Thú lộ vẻ ngưng trọng, quay đầu nhìn về phía đạo sĩ.
Không nói câu gì, lúc này trên mặt đạo sĩ tràn đầy vẻ nghiêm nghị, ngón tay bấm niệm pháp quyết, bắt đầu tụng kinh.
Ban đầu âm thanh rất mơ hồ, nhưng không qua bao lâu sau đã biến đổi, trở nên vang vọng rõ ràng, tựa như là tiếng chuông đồng gõ vang, âm thanh cũng dần dần từ một phương hướng biến thành bốn phương tám hướng.
Phảng phất giống như là ở trên chín tầng mây có một tôn Thần linh quan sát chúng sinh đang ngâm tụng kinh văn.
Một lực áp bách cực kỳ nặng nề buông xuống khiến cho hai vai cùng đỉnh đầu người ta bị đè nặng.
Lăng Vân Trấn tà kinh!
Kinh văn vừa ra, thi quân đang điên cuồng công kích đã bị kìm hãm thân hình, hành động loạng choạng lảo đảo, quanh thân bốc ra một lượng lớn thi khí, trong nháy mắt uy thế đã giảm đi hơn một nửa.
Có vài thi quái vừa mới hình thành thì lăn lộn trên đất, tiếp đó từng khúc hóa thành tro, trực tiếp bị trấn diệt.
Nhưng mà hình ảnh này cũng chưa thể khiến cho đám người buông lỏng, bởi vì mặc dù thi quân bị áp chế mạnh nhưng đại quân người giấy lại không bị ảnh hưởng bao nhiêu.
Bọn chúng chỉ hơi hỗn loạn trận hình, nhưng chưa đủ để sức chiến đấu của chúng giảm xuống.
“Không tốt, Lăng Vân Trấn tà kinh không có bao nhiêu hiệu quả với người giấy!” Có người hoảng sợ hô to.
Lòng Đồ Bách Thú cũng trầm xuống.
Đúng là Lăng Vân Trấn tà kinh có khuyết thiếu.
Thi quân là tà vật, ứng với Lăng Vân Trấn tà kinh.
Nhưng đại quân người giấy của Bạch Liên giáo chủ lại là lấy âm linh phụ giấy mà thành, không thuộc phạm vi âm tà.
Theo bản năng, Đồ Bách thú nhìn về phía đại hòa thượng, nói: “Pháp Hải, Kim Quang Tự có Độ linh pháp chú, ngươi có thể niệm được không?”
Vẻ mặt đại hòa thượng cứng ngắc, ôm đầu trọc nói: “Sư thúc, chỉ... niệm thông được nửa bộ, độ không được.”
“Nửa bộ thì nửa bộ, mau!” Đồ Bách Thú hô lớn.
Trấn Tà Kinh Lăng Vân Quan, Độ linh pháp chú Kim quang tự, có thể xưng là song tuyệt, danh khắp thiên hạ.
Chỉ là cái sau khó hơn cái trước rất nhiều, đại hòa thượng cũng chỉ mới học được một nửa.