Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 310 - Chương 310 - Độ Linh Pháp Chú

Chương 310 - Độ linh pháp chú
Chương 310 - Độ linh pháp chú

Đại hòa thượng chỉ có thể chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại.

Phạn âm vang lên, khác với Trấn tà kinh vang vọng, niệm ngữ của Độ linh pháp chú lại mười phần kỳ ảo, nghe vào tai cảm giác như ở trên chín tầng mây bỗng nhiên có cánh cửa tiếp dẫn mở ra, có thần linh đang nhỏ giọng ngâm xướng cùng cầu nguyện, có thể xoa dịu hết thảy bi thương cùng chấp niệm trên thế gian.

Một sự yên bình từ sâu trong linh hồn tràn ngập tâm linh, muốn trực tiếp phi thân mà đi, ngây dại, mê.

Chú này vừa ra, khí thế người giấy rõ ràng bị yếu đi, một phần nhỏ âm linh phụ trên người giấy hóa thành từng điểm sáng tiêu tan, người giấy mất đi sự chống đỡ cũng lập tức ngã xuống đất, tiếp đó bị người giấy theo sát đằng sau giẫm đạp thành từng mảnh giấy vụn.

Ngay cả ánh mắt kinh khủng lấp lóe của thi quân cũng bị giảm bớt mấy phần.

Độ linh pháp chú, không chỉ có thể độ hóa âm linh mà còn có thể “tịnh diệt” âm linh.

Nhưng như vậy... Vẫn chưa đủ!

Thi quân cùng đại quân người giấy vẫn ào ào đánh về phía tường thành như sóng nước thủy triều.

“Nghênh địch, nghênh địch!”

Đã dùng hết mọi thủ đoạn, Đồ Bách Thú chỉ có thể lớn tiếng thét to nghênh đón xung kích!

Cao thủ tụ tập trên tường thành cũng chỉ có thể giương ra binh khí của mình, chuẩn bị liều mạng.

Thi quân hung mãnh nhất, rất nhanh con thi quái lông dài đầu tiên đã nhảy lên tường thành, trong nháy mắt đã dùng thi trảo cắt chém một tên binh sĩ thủ thành ra thành mảnh vụn, sau đó nó thay đổi hướng công kích, lao về phía đại hòa thượng cùng đạo sĩ.

“Nhận lấy cái chết!”

Một tiếng quát to vang lên, chỉ thấy một thanh đại chùy bất thình lình đập về phía thi quái, trực tiếp đập nó chia năm xẻ bảy.

Người này có dáng dấp thấp nhưng chắc nịch, một tay cầm chùy, một tay cầm đao.

Chính là bả tổng ba trăm binh sĩ, Đậu Lão Lục.

Nhưng đây mới chỉ là con đầu tiên, ngay sau đó chính là con thứ hai, con thứ ba, con thứ tư.

Tiếp đó là người giấy đầu tiên, người giấy thứ hai.

Không có một ngoại lệ nào, ngay sau khi bọn chúng vừa nhảy lên trên tường thành thì đều nhào về phía đại hòa thượng cùng đạo sĩ.

Mặc dù Lăng Vân Trấn tà kinh cùng nửa bộ Độ linh pháp chú không thể trực tiếp diệt sát người giấy và thi quái, nhưng vẫn có lực sát thương cực lớn, còn là có tính chất quần thể.

Đối với thành quân chống lại thi quân và người giấy mà nói, có thể ngăn cản được mấy phần đã là khó khắn, trực tiếp “tịnh diệt” quá mức kinh thế hãi tục.

“Hộ pháp!”

Đồ Bách Thú bổ ra một chưởng, đánh một bộ nhảy cương vừa nhảy lên tường thành thành hai nửa, quay đầu hô to!

Có chú ngữ và kinh văn của hòa thượng cùng đạo sĩ, cục diện còn khó khống chế được, nếu như bị cắt đứt, vậy thì không cần đợi đến cao thủ Liên quân xuất động cũng đã xong rồi.

Không nói những cái khác, chỉ nói đám nhảy cương kinh khủng này.

Không có áp chế, cho dù là cao thủ nội kình đỉnh phong hay cao thủ trước phẩm đều phải cực kỳ cẩn thận, sơ sẩy một cái chính là vạn kiếp bất phục.

Sao có thể dùng một chưởng đánh nó thành hai khúc đơn giản như vậy.

Đậu Lão Lục nghe vậy, vội vàng lắc mình mấy cái, chắn ở trước người đạo sĩ.

Còn có Thường Ôn cũng từ khoảng cách hơn hai mươi bước chạy đến, canh giữ ở bên cạnh đại hòa thượng.

Hai người sau khi tiến vào thành Tế Nam quả thực đã làm cho đám người trong nội thành Tế Nam chấn động không nhẹ, thành Tế Nam cứ như vậy vô duyên vô cớ có thêm hai tên cường giả nội kình đỉnh phong.

Với tình huống như vậy, Đồ Bách Thú cũng không dám tùy tiện sắp xếp bố trí.

Thường Ôn còn nói được, dù sao đều là Phi Ngư Vệ.

Nhưng Đậu Lão Lục kia lại thuộc về Chiết binh, mà thực lực của hơn ba trăm binh sĩ thủ hạ kia lại càng có thể xưng hào hoa.

Đồ Bách Thú bèn để hắn ta chỉ huy ba trăm người này như cũ, xem như đội dự bị, tùy thời bổ khuyết lỗ hổng.

Kết quả bọn họ lại là đội ngũ đầu tiên xông từ quân doanh đến tường thành.

Đậu Lão Lục cùng Thường Ôn dẫn mười mấy người bao bọc xung quanh đạo sĩ cùng hòa thượng, ngăn cản thi quái và người giấy nhào đến.

Rất nhanh chiến đấu đã tiến vào hồi gay cấn.

Thi quái và người giấy như sóng nước thủy triều, hung hãn không sợ chết, cho dù đã bị suy yếu nhưng công kích vẫn cực kỳ lăng lệ.

Thương vong trên trường thành rất mong đã tăng cao, quan quân bình thường hoặc có thực lực hơi thấp căn bản không phải là đối thủ của những thứ này, mà số lượng cao thủ lại chênh lệch rất lớn.

Chẳng mấy chốc từng đoạn từng đoạn tường thành mất đi, quan quân phòng thủ thành lần lượt bị chém thành mấy khúc, không thể chú ý trước sau, chỉ có thể tụ lại với nhau gắng sức chống cự.

Thậm chí có người còn bị ép đến mức không có chỗ đặt chân trên tường thành, chỉ có thể rút lui hoặc là bị nhấn chìm.

Hòa thượng cùng đạo sĩ đang được bảo vệ ở giữa lúc này cũng là áp lực như núi.

Đặc biết là hòa thượng, hắn ta chỉ có thể niệm thông một nửa Độ linh pháp chú, hơn nữa còn phải cố hết sức, hiệu quả ư, ngay cả 1/3 hiệu quả cũng không thể phát huy ra.

Nếu có thể niệm được hoàn chỉnh Độ linh pháp chú, thi quân không dám nói chắc, nhưng chắc chắn có thể “tịnh diệt” tám chín phần mười cái đám người giấy kia.

Đáng tiếc, Độ linh pháp chú quá khó.

Đừng nói hắn ta, trong toàn bộ Kim Quang tự, số người có thể niệm được kinh này cũng không quá ba người.

Một người là trụ trì Kim quang tự, Pháp Thiền đại sư, hai người còn lại cũng đều là lão giả trong chùa.

Đại hòa thượng có thể niệm được một nửa cũng đã xem như lợi hại.

Đúng lúc này, đại hòa thượng chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên một cái, trước mặt hắn ta đã xuất hiện một người, người này nhìn về phía hắn ta nhếch miệng nở nụ cười, nói: “Hòa thượng, ngươi không được a.”

Nói xong, hắn còn đưa tay vỗ lên trán đại hòa thượng một cái.

Bình Luận (0)
Comment