Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 311 - Chương 311 - Tịnh Diệt

Chương 311 - Tịnh diệt
Chương 311 - Tịnh diệt

“Ba” một tiếng.

m vừa rõ ràng vừa vang dội lại dứt khoát.

Đại hòa thượng lập tức trợn trừng mắt, đây chẳng phải là tên khốn khiếp đụng phải mình à?!

Hai lần!

Còn có mấy ngày trước, tên khốn kiếp này không biết dùng biện pháp gì mê hoặc mình, dẫn đến bây giờ mình ở chung một chỗ với đạo sĩ đều cảm thấy rất lúng túng.

Đúng, không sai, lúng túng!

Hai cái tên da mặt dày không khác gì tường thành, bạn thân đi tiểu chơi bùn với nhau từ nhỏ đến lớn.

Thế mà hiện tại lại lúng túng!

Đều là nhờ tên khốn kiếp này ban tặng!

Nhưng vào khoảnh khắc đại hòa thượng đang định bộc phát ra lửa giận trong lòng thì đột nhiên... Thể hồ quán đỉnh!

Dĩ vãng Độ linh pháp chú cực kỳ khó nhớ, thình lình lại trở nên rõ ràng, không còn khó hiểu như trước.

Hơn nữa không chỉ là phần mình đã thuộc, ngay cả phần chưa thuộc kia, đều cũng trở nên trôi chảy.

Giống như là “đốn ngộ” vậy.

Đại hòa thượng không kịp nổi giận, trong lòng lúc này đã nổi lên gió to sóng cả.

Không qua bao lâu hắn ta đã phát hiện ra, bản Độ linh pháp chú mà hắn ta mới đột nhiên “đốn ngộ” được này, có chút khác với bản hắn ta đã từng học, chú văn vẫn là chú văn, nhưng âm luật đã có sự thay đổi, điều này cũng khiến cho toàn bộ pháp chút giống như là được trao cho “linh” vậy, sống lại.

Cái này không giống như chú ngữ mà càng có vẻ giống như kinh luật, giống như là đang hát tụng.

“Pháp Hải, ngươi đừng dừng lại chứ!” Ngay vào lúc đại hòa thượng giật mình hoảng hốt khiến pháp chú đột ngột dừng lại, thi quân cùng người giấy liền mất đi áp chế, chiến lực cũng lập tức vọt lên.

Trong nháy mắt, cục diện vốn đang duy trì một cách miễn cưỡng đã đến bờ vực sụp đổ.

Đại hòa thượng cả kinh, vội vàng tập trung lại tâm thần.

Thay đổi âm luật, tụng lên bản Độ linh pháp chú vừa mới “đốn ngộ”.

Chỉ trong chớp mắt, khí tức thiên địa đã lập tức biến đổi.

Gió bay cành liễu, vén mây thấy mặt trời.

Kinh luật nguyên bản không linh lúc này không còn phát ra từ miệng đại hòa thượng, mà là đến từ trên chín tầng mây.

Ngẩng đầu nhìn trời, một tôn Thần linh mờ mờ chậm rãi ngưng kết lại, ngồi ngay ngắn trên đám mây, hai tay chắp trước ngực, tựa như đang niệm chính đạo thiên địa, lại như đang nhỏ giọng lẩm bẩm.

Phảng phất như Thần linh đang quan sát hết thảy mọi khó khăn, gian khổ, tội ác trên nhân gian, mang theo sự từ bi trách trời thương dân.

Bên cạnh Thần linh có một cánh cửa tiếp dẫn từ từ mở ra.

Bên trong đó có vạn trượng hào quang, rực rỡ phước lành.

Đó là một phương thế giới cực lạc, tất cả linh hồn chịu khổ chịu nạn, thân hãm Địa ngục đều có thể nhận được siêu thoát.

Sự yên bình đến từ linh hồn tràn ngập tâm linh, muốn phi thăng mà vào.

Chém giết kịch liệt vào thời khắc này cũng đều dừng lại, tất cả mọi người chỉ cảm thấy sát khí, lệ khí trong lòng dần dần rút đi, u mê, ngây dại.

Thi quân dần dần bốc lên thi khí, tiếp đó nằm rạp xuống, bắt đầu từng khúc từng khác hóa thành tro tàn, người giấy thì dấy lên ngọn lửa, lửa cháy ngút trời, bị đốt đến biến mất không còn sót lại chút gì.

Không qua bao lâu sau, thời gian cũng chỉ chừng mấy chục hơi thở.

Đợi đến khi đại hòa thượng niệm xong kinh luật thì dưới tường thành đã là một mảnh trống không.

Thi quân cùng đại quân người giấy không ai sánh nổi đã biến mất không còn dấu vết.

Thậm chí ngay cả trong đại quân Bạch Liên còn có một vài linh tu bị niệm đến hồn phi phách tán, trực tiếp “tịnh diệt”.

Cả chiến trường rộng lớn đều xôn xao, trên dưới tường thành đều là trợn mắt há hốc mồm.

“Hòa thượng, ngươi đây là... tình huống thế nào?!” Đạo sĩ giật mình ngạc nhiên nhìn chằm chằm đại hòa thượng.

Hắn ta đã từng lắng nghe Lăng Vân Kinh ở thành Lâm Thanh trực tiếp trấn diệt một chi tiểu đội thi quân, cực kỳ cường đại, sau nhiều lần hồi ức âm lật Lăng Vân Kinh đó, cuối cùng hắn ta mới có thể xướng tụng Lăng Vân Trấn tà kinh tăng lên một nấc thang lớn.

Đối đầu với những thứ như là nhảy cương, Lăng Vân Trấn tà kinh đã có thể tiến hành áp chế ở mức độ rất lớn, chỉ cần nội kình vượt qua năm mươi năm, cũng có thể diệt sát bọn chúng.

Vốn cho rằng đây đã là một tiến bộ cực lớn.

Nhưng lại chẳng thể ngờ rằng, đại hòa thượng lại im hơi lặng tiếng niệm được hoàn chỉnh Độ linh pháp Kim Quang Tự!

Hơn nữa còn niệm trôi chảy giống như là bị táo bón mười năm đột nhiên được bôi mỡ heo, quả thực là không thể tin nổi.

Hơn nữa nghe chú luật lại cảm thấy khác khúc đồng luật với Lăng Vân Kinh trước đây hắn ta từng được nghe một cách khó hiểu.

Một vài âm tiết rất giống nhau.

Gặp quỷ rồi.

“A Di Đà Phật, ta... ta cũng không biết chuyện gì xảy ra.” Đại hòa thượng cũng ngơ ngác không hiểu, kích động đến thịt mỡ toàn thân đều run rẩy.

Đang yên đang lành bị người ta vỗ đầu một cái lại tự dưng “đốn ngộ”.

Cái này tìm ai nói lý lẽ đây?

Theo bản năng đại hòa thượng nhìn trái nhìn phải tìm Tần Hà, nhưng lúc này sao có thể còn nhìn thấy người.

Thậm chí đại hòa thượng có chút hoảng hốt, người tới vừa rồi, là Tần Hà sao?

Hắn không có việc gì tới đập mình một cái làm gì?

Lướt qua sự khiếp sợ, chấn kinh cùng sự vui mừng khôn xiết của quan quân bên này.

Đại quân Bạch liên bên kia, đó chính là tình cảnh bi thảm.

Đám cao thủ giang hồ nguyên bản đang dâng cao sĩ khí chờ chuẩn bị xuất phát hái đào lập tức người nào người nấy đều sắc mặt đại biến, sĩ khí rớt xuống ngàn trượng.

Thi quân cùng người giấy không ai bì nổi trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn, điều này nói rõ trong thành Tế Nam còn có cao thủ thực lực cực mạnh, nói không chừng chính là cao thủ siêu phẩm do thánh địa phái ra.

Ánh mắt Bạch Thiên Cương cũng lộ ra vẻ khó hiểu, quan quân lật bàn quá nhanh, quá triệt để.

Thậm chí mình còn không có cơ hội nhúng tay.

Tuy số lượng cao thủ giang hồ rất nhiều, nhưng chia năm bè bảy mảng không có lực ngưng tụ.

Thuận gió thì sung như chó, ngược gió thì yếu như gà.

Nguyên bản chuyện bốn cao thủ nội kình đỉnh phong mất tích đã khiến cho những người này sinh nghi, cuối cùng nhờ vào hơn trăm ca nữ vũ kỹ của Lỗ Vương phủ mới xem như ổn định được cục diện.

Vốn cho rằng thi quân cùng đại quân người giấy hợp binh lại với nhau, cho dù không thể đoạt thành, nhưng chỉ cần kìm lại được tường thành, hung hăng suy giảm bọn chúng một hồi, trận chiến sau đó cũng trở nên thuận gió.

Những tên cao thủ giang hồ này cũng có thể gia sức.

Nhưng chẳng thể ngờ rằng, thi quân cùng người giấy tạo ra tác dụng quá nhỏ, ngược lại còn bị quan quân lập uy.

Giờ khắc này Bạch Thiên Cương chỉ cảm thấy đại thế đã rời đi.

“Giáo chủ, thi quân cùng người giấy công thành gặp trở ngại, hẳn là có chó săn triều đình am hiểu kinh chú ở trên tường thành bọ ngựa đá xe, thuộc hạ đề nghị giải quyết tên chó săn kia trước rồi lại đi công thành.”

Lúc này, lão giả tâm phúc lớn tiếng đề nghị, trong lời nói còn có ám chỉ cho Bạch Thiên Cương.

Bạch Thiên Cương tất nhiên là chấp thuận, trực tiếp hạ lệnh: “Hiện tại thu binh!”

Cao thủ giang hồ hạ sĩ khí thì cũng chẳng còn tác dụng lớn, nếu miễn cưỡng công thành thì khả năng lớn kết quả chính là sập bàn.

Cục diện như vậy chỉ có thể thu binh, ít nhất cũng có thể giữ lại đám cao thủ giang hồ này cho bọn họ mượn thế áp chế đám quân trấn giữ nội thành, sau đó lại mưu toan tiếp.

Hơn nữa lão giả tâm phúc đã chỉ ra, đối phương chỉ là có chó săn am hiểu kinh chú trên tường thành, thực lực cũng không cao, mặc kệ cao thủ giang hồ tin hay không, cũng coi như là một câu trấn an.

Giờ khắc này, trong lòng Bạch Thiên Cương có thể nói là có nỗi khổ khó nói.

Mời cao thủ giang hồ đến phải hao tổn cái giá cực lớn không nói, không chỉ không thấy thỏ không thả chim ưng, còn không thể chịu được nghịch cảnh.

Chỉ cần xuất hiện tình huống tốn công mà không có kết quả thì đám người này liền do sự không tiến, bỏ công không dốc sức.

Đây cũng là tai họa ngầm khi thế lực Liên giáo mở rộng quá nhanh.

“Đùng đùng đùng”

Tiếng trống lui quân vang lên, Liên quân công thành rút lui như nước thủy triều, để lại thi thể cùng hỗn loạn đầy đất.

Trên tường thành tất nhiên là reo hò phấn khích, Tần Hà cùng Vương Thiết Trụ nhân cơ hội gọi đám thợ thiêu thi ra, đẩy ba, bốn chiếc xe lớn chẳng biết từ lúc nào đã được bỏ lên trên tường thành.

“Nhặt xác nhặt xác, nhường đường một chút, nhường đường một chút a.”

“Nhấc chân cao lên, nhấc chân cao lên!”

Bình Luận (0)
Comment