Hồi lâu sau, cho tới khi Tần Hà gọi đám người được mùa trở về, đúng lúc gặp Ngụy Vũ đang vịn tường đi ra ngoài doanh địa thiêu thi.
“Chào quan gia!”
Tần Hà chào hỏi, vẫn với nụ cười rực rỡ như vậy, dào dạt nhiệt tình như thế.
“Hừ.” Ngụy Vũ hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới Tần Hà, lướt ngang qua.
Ngụy Vũ không thích người bận rộn, càng không thích Tần Hà bận rộn.
Những người được Thanh Ngưu Đại Tiên truyền pháp, mỗi một chút tiến bộ thì sẽ mạnh hơn hắn ta một chút.
Hâm mộ, ghen ghét, căm hận!
Còn về Tần Hà, trước đây Nguỵ Vũ rất chắc chắn hắn chính là Thanh Ngưu Đại Tiên, nhưng hiện tại lại có hơi không dám khẳng định.
Bởi vì thực sự Thanh Ngưu Đại Tiên biểu hiện quá thần kỳ.
Tần Hà chỉ là một tên thợ thiêu thi, thực lực có hơi với không tới, chênh lệch quá nhiều.
Hơn nữa Tần Hà cũng đã công khai thừa nhận hắn là môn đồ đầu tiên của Thanh Ngưu Đại Tiên, điều này cũng rất phù hợp để giải thích cho việc trước đó hắn “không bình thường”.
Có điều làm cho Ngụy Vũ không hiểu là, nếu như Tần Hà không phải là Thanh Ngưu Đại Tiên, vậy tại sao Thanh Ngưu Đại Tiên vẫn không “ưu ái” mình vậy?
Không thành tâm sao?
Ngụy Vũ thừa nhận, đúng là có chút.
Nhưng vấn đề là cũng đã cho phần thưởng rồi, chỉ là không thể nào nói ra được mà thôi.
Dù sao Nguỵ Vũ cũng chẳng biết rốt cuộc mình như thế nào.
Cả một năm, mình làm gì cũng không thuận lợi.
Đầu tiên Tần Hà mà mình ghét lại trở thành quan thiêu thi.
Tiếp đó lại mâu thuẫn với đại hòa thượng, dẫn đến việc kết mối thù sâu đậm với phân trâu.
Hiện tại vừa nhớ lại một chút cũng đã mắc ói.
Sau đó nữa là dưới sự truyền pháp của Thanh Ngưu Đại Tiên, thực lực của tất cả mọi người xung quanh đều giống như cây vừng nở hoa, liên tiếp lên cao.
Chỉ có mình giậm chân tại chỗ.
Còn có bây giờ, mắt thấy đã gần đến cuối năm, không thể hiểu nổi lại đột nhiên bị bệnh trĩ, hơn nữa còn rong huyết, ngay cả đại chiến vừa rồi cũng không bắt kịp.
Quả thực chính là suy thần phụ thể.
Tần Hà cũng không tức giận, hướng về bóng lưng Ngụy Vũ hô một tiếng: “Quan gia, bái thần linh thì cần phải thành kính a.”
“Ai cần ngươi bận tâm.”
Ngụy Vũ quay đầu trừng mắt Tần Hà một cái rồi bước nhanh rời đi.
Tần Hà lắc đầu, tiếp tục dẫn đội xe đi vào doanh địa.
“Tần Hà, ngươi chào hỏi với phần tử bảo thủ cố chấp này làm gì, đừng để ý đến hắn ta, tránh cho nhiễm phải xui xẻo.” Sau khi cách xa Nguỵ Vũ, Từ Trường Thọ lại gần nhỏ giọng nói.
“Đúng vậy, ngươi chính là môn đồ đầu tiên của đại tiên, nên phân rõ giới hạn với loại người bất kính đại tiên như hắn ta.” Lý Thiết cũng nói phụ họa.
“Không nghiêm trọng vậy chứ?” Tần Hà cạn lời.
“Loại người như Ngụy Vũ chính là kẻ độc thần, là dị giáo đồ.” Từ Trường Thọ nói một cách nghiêm túc.
Tần Hà lập tức càng không biết nói gì, còn gọi cả dị giáo đồ?
Các ngươi muốn làm gì?
Bản đại tiên khoan dung rộng lượng, trong bụng tể tướng có thể chèo thuyền, cho đến bây giờ cũng chưa từng nhả ra cái từ này.
Lại nói, nếu như thần tiên bị người ta mắng chửi vài câu đã mắng người không tin là kẻ độc thần hay dị giáo đồ.
Vậy thì chỉ có hai trường hợp.
Hoặc là không đủ thần cách, hoặc là thần côn miệng méo niệm kinh bừa.
“Thanh Ngưu Đại Tiên nói, tin hay không là tự do của mỗi người, không thể bởi vì lý do người khác không tin liền đi bài xích người khác, như vậy không tốt.” Tần Hà trực tiếp phản bác.
Dấu hiệu này không tốt, mình cũng chỉ muốn kiếm chút công đức, không muốn dạy ra cái gì không hay.
Ngươi tin, theo nhu cầu truyền chút pháp cho chút ban thưởng.
Ngươi không tin, đường rộng mênh mông mỗi người đi một bên, không thù không oán.
“A?” Lý Thiết mở to mắt, hỏi: “Thanh Ngưu Đại Tiên còn nói qua những lời như vậy?”
“Nếu không sao ta có thể đánh tiếng chào hỏi với Nguỵ Vũ chứ, Thanh Ngưu Đại Tiên nói, không thể kéo bè kết phái.” Tần Hà nói với vẻ chân thành.
Mọi người nghe vậy thì đều quay qua nhìn nhau, nhưng không có ai dám phản bác.
Tần Hà nói phải, đó chính là phải.
Ai bảo người ta là môn đồ đầu tiên của Thanh Ngưu Đại Tiên chứ, ngay cả tượng thần Thanh Ngưu Đại Tiên cũng là do người ta điêu khắc đấy.
......
Đại chiến ban ngày là trận đại chiến cuối cùng của cuộc phản loạn Liên giáo vào cuối năm âm lịch.
Thành công đánh lui đại quân Liên giáo công thành, binh lính cùng dân chúng đều vui mừng khôn xiết, cũng làm cho nội thành có thêm chút không khí Tết.
Liên giáo thất bại, bên này xuống bên kia lên, Lê Đình đã một lần nữa tập hợp lại một chi đại quân với hơn hai mươi vạn binh ở Lâm Thanh.
Đếm không hết lương thực, binh khí áo giáp cùng binh nguyên đang không ngừng dọc theo Vận Hà chưa đóng băng tiến lên phía bắc, đến thành Lâm Thanh.
Hoàng đế ban bố thánh chỉ, muốn trước khi tháng giêng kết thúc giải vây thành Tế Nam, trước khi cày bừa vụ xuân bắt đầu dẹp yên đất Lỗ.
Nếu như bỏ lỡ cày bừa vụ xuân, phản loạn đất Lỗ sẽ tiếp tục kéo dài không kỳ hạn.
Trời cao Hoàng đế xa, Thánh chỉ Hoàng đế cũng chỉ là mong muốn đơn phương mà thôi, nhưng nó cũng cho Tần Hà một bảng thời gian.
Tế Nam không thể bị bao vây quá lâu, cũng không thể phá quá sớm.
Quá lâu sẽ khiến cho đất Lỗ bỏ lỡ cày bừa vụ xuân, còn quá sớm thì viện quân Lâm Thanh chưa đến kịp, nếu như làm không tốt thì dư nghiệt Bạch Liên sẽ nhảy sang địa phương khác.
Thế là mười ngày sau.
Lò đốt xác trong phòng thiêu thi của Tần Hà xác định thời gian định lượng, mỗi ngày bỏ vào sáu bộ.
Cũng không phải chuyên chọn lựa cao thủ, ngược lại thì đụng tới ai là người đó.
Từng chút từng chút làm lẻ tẻ, cơ bản làm cho Liên giáo tê liệt.