Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 313 - Chương 313 - Bữa Tiệc Bàn Dài

Chương 313 - Bữa tiệc bàn dài
Chương 313 - Bữa tiệc bàn dài

Ba mươi tháng ngày, đây là ngày cuối cùng của tháng, cũng là ngày cuối cùng của năm Bính Dần.

Xác chết đói trải khắp Quan tây, khói lửa trải khắp đất Lỗ, phía bắc thì mênh mông tuyết trắng, đối với Đại Lê mà nói, một năm này đều là trắc trở.

Nhưng bất kể thiên hạ là hưng hay vong, bất kể dân chúng là nghèo hay giàu.

Thì thứ không có ảnh hưởng gì nhất, chính là thời gian.

Đối với thời gian mà nói, thật ra thời điểm cuối năm là một thứ không hề tồn tại, nó chỉ là bởi vì được người ta đặt cho tiết điểm, mới có ý nghĩa đặc biệt.

Thời điểm giao thừa, mỗi năm một lần.

Trẻ con thêm tuổi, người già thêm thọ.

Qua khoảnh khắc giao thừa chính là một năm mới, bất kể cuộc sống có bao nhiêu gian nan trắc trở, đó cũng là một năm mới.

Thế là, hy vọng lại dần dần sinh ra.

Chỉ có điều những thứ như là khoảnh khắc giao thừa này, bước qua là hy vọng, bước không qua chính là tuyệt vọng.

Liên quân, đại sảnh chủ soái.

Một bàn tiệc dài cách chỗ ngồi, hai đầu bố trí quỳnh tương mỹ tửu.

Bạch Thiên Cương mặc một bộ áo bào trắng thêu kim liên ngồi yên lặng ở một đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía cửa lớn cách hơn mấy chục bước, đang chờ đợi.

Qua không bao lâu, cửa lớn từ từ mở ra, một thanh niên mặc áo gai mang theo gió tuyết bước vào, quét mắt nhìn quanh một vòng, nhếch miệng cười nói: “Xem ra ngươi cũng biết rằng ta sẽ đến.”

Cả đại sảnh lớn như vậy lúc này chỉ có một mình Bạch Thiên Cương.

“Ta vốn cho rằng đối thủ của ta là Tào Văn Chiếu, ba chiêu đánh bại hắn ta; không thể ngờ được, đối thủ của ta lại là ngươi, chưa từng gặp mặt, Thanh Ngưu Đại Tiên.” Bạch Thiên Cương quan sát Tần Hà từ trên xuống dưới một lượt.

“Xem ra là ngươi tính qua ta nha, kết quả như thế nào?” Tần Hà mỉm cười chậm rãi khép cửa lại.

“Lấy uy thế sấm sét che đậy thiên cơ, hiếm thấy trên đời, nhưng thiên cơ của ngươi không chỉ là che lấp đi mà còn trải qua ngụy tạo, ngươi không phải là lưu dân Tấn Tây, bối cảnh của ngươi không thể nào chỉ là một tên thợ thiêu thi.” Bạch Thiên Cương nhìn thằng vào mắt Tần Hà, muốn từ trong ánh mắt của Tần Hà nhìn ra được thứ gì đó.

“Sớm đã nghe nói thuật tính toán của Liên giáo độc nhất giang hồ, quả nhiên lợi hại.” Ánh mắt Tần Hà bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy có hơi bất ngờ.

Trên người mình có thiên cơ, ai tính toán cũng sẽ phải chịu sét đánh, kết quả ở chỗ Bạch Thiên Cương lại trở thành ngoại lệ, không biết là Bạch Thiên Cương vừa nhìn đã có thể xuyên thấu qua mê vụ thiên cơ, hay còn có bí pháp chống sét gì đó.

Thiên hạ vạn đạo, đúng là sâu không thể lường.

Không có chuyện gì là chắc chắn tuyệt đối.

“Chỉ là thuật nhỏ không đáng nhắc đến, mời ngồi.” Bạch Thiên Cương ra một dấu tay mời Tần Hà.

Tần Hà cũng không khách khí, sau khi ngồi xuống liền cầm lấy bầu rượu tự rót cho mình một ly, chất rượu trong vắt, hương thơm bay vào mũi, quan trọng nhất là còn ấm nóng, đây đúng là chờ đợi mình đến a.

“Rượu ngon, sao ngươi biết được là ta sẽ đến?” Tần Hà tự uống một ly, khen.

“Ta không tính được ngươi, lại tính đến ta, đêm nay ta có một kiếp nạn, vào thời điểm này, cho nên ta đoán được rằng ngươi sẽ đến.” Bạch Thiên Cương chậm rãi nói.

“Đều nói kẻ nhìn trộm thiên cơ có thể tính cho người khác nhưng lại rất khó tính cho bản thân mình, đến ngươi thì ngược lại, đúng là có chút thú vị.” Tần Hà lại một lần nữa lộ ra vẻ tò mò.

“Chỉ là một tiểu thuật, không đáng nhắc tới.” Bạch Thiên Cương lắc đầu.

“Như vậy ta lại càng thắc mắc, ngươi có thể tính được ta, cũng có thể tính cho chính mình, vậy tất nhiên là ngươi cũng có thể tính toán được đại thế thiên hạ, lấy hành động làm phản của Liên giáo thì cũng chỉ có thể làm loạn một vùng, khó thành một nước, ra chế độ phân đất phong hầu, ngươi nghiêm túc à?” Tần Hà đặt chén rượu xuống.

“Chẳng phải Hán tổ Lưu Bang cũng trải qua phân phong, ta bắt chước ông ấy đoàn kết lại nghĩa sĩ giang hồ, lật đổ bạo lê, sao lại không được? Đợi sau khi nhất thống thiên hạ, ta cũng sẽ đi nhân đạo.” Bạch Thiên Cương nghiêm túc nói.

“Nếu ngươi đã nói như vậy, rượu này là không thể uống tiếp rồi.” Tần Hà nhìn chằm chằm Bạch Thiên Cương với ánh mắt sáng quắc, đặt bầu rượu vừa mới nhấc lên xuống bàn.

Vẻ mặt Bạch Thiên Cương trở nên cứng đờ, hỏi: “Ngươi muốn như thế nào?”

Tần Hà mỉm cười nói: “Bàn tiệc ngày hôm nay, ngươi ta chỉ có thể có một người còn sống rời đi, thẳng thắn, đây chẳng phải là ý định ban đầu của ngươi khi sắp đặt tiệc rượu này sao? Chuyện đến rồi ngươi lại sợ?”

Giờ phút này, dưới góc nhìn thứ ba của Tần Hà, trang viên Lỗ Vương đã bị một khí thế thần bí bao phủ.

Tần Hà không biết đó là cái gì, nhưng chắc chắn nó liên quan đến thiên cơ.

Nói cách khác, cuộc nói chuyện của hai người lúc này sẽ không thể nghe bị nghe trộm hay tính toán được.

Nếu vẻn vẹn chỉ là quyết đấu thì hoàn toàn không cần phải bố trí như vậy.

“Tốt tốt tốt, không hổ là Thanh Ngưu Đại Tiên.” Ánh mắt Bạch Thiên Cương tràn đầy vẻ kinh ngạc, nói: “Nếu đã như vậy, ta với ngươi hãy thẳng thắn đàm luận đi?”

“Ngươi muốn đàm luận như thế nào?” Tần Hà hỏi.

“Như vậy, bất kể ta hay ngươi hỏi về vấn đề gì, người bị hỏi đều phải trả lời là đúng hoặc không đúng, sau khi trả lời, người đặt câu hỏi không thể chất vấn, người trả lời cũng không cần phải giảng giải, có được không?” Bạch Thiên Cương nói.

“Có thể.” Tần Hà gật đầu, nói thêm: “Ba câu hỏi đổi một lần, ngươi trước đi.”

“Đã nhường.” Bạch Thiên Cương hơi chắp tay, hỏi: “Ngươi là người của triều đình?”

“Không phải.” Tần Hà lắc đầu.

“Ngươi có thù oán với Bạch Liên giáo?”

“Không có.”

“Ngươi không phải là người của thế giới này?”

Tần Hà chần chờ một chút, trả lời: “Phải, cũng không phải.”

Mí mắt Bạch Thiên Cương hơi hơi nhảy lên một cái, chậm rãi gật đầu nói: “Tới phiên ngươi.”

“Ngươi thì sao, không phải là người của thế giới này?” Tần Hà lại đem câu hỏi vừa rồi ném trở lại.

Bạch Thiên Cương chần chờ trong chớp mắt, gật đầu: “Đúng.”

“Vậy ta đoán, ngươi là thần sứ hạ giới của Ngụy Thiên Đình?” Tần Hà mỉm cười.

Sắc mặt Bạch Thiên Cương tức thì trở nên hơi khó coi, tiếp tục gật đầu: “Đúng.”

“Vậy ta đoán tiếp, ngươi phản loạn căn bản hoàn toàn không phải để thay đổi triều đại, ngươi chỉ muốn cắt đứt khí vận Đại Lê?” Tần Hà truy vấn.

“Làm sao ngươi biết nhiều như vậy, rốt cuộc thì ngươi là ai?” Trên mặt Bạch Thiên Cương đã hiện ra vẻ kinh dị, đứng bật dậy hỏi.

“Ngươi không trả lời ta, hơn nữa câu hỏi của ngươi cũng không tuân theo quy tắc.” Nụ cười trên mặt Tần Hà càng sâu.

Bình Luận (0)
Comment