Mặt Bạch Thiên Cương co rút lại, qua một hồi lâu mới cắn răng nói: “Đúng!”
“Rất tốt.” Tần Hà vỗ tay một cái, cười nói: “Bây giờ đến phiên ngươi, nghĩ kỹ rồi hẵng hỏi, việc này liên quan đến sống chết đấy.”
“Ngươi cũng là thần sứ thượng giới?” Bạch Thiên Cương nhìn chằm chằm vào Tần Hà.
“Cũng không phải.” Tần Hà lắc đầu.
“Vậy ngươi đi xuyên qua giới?
“Không có.” Tần Hà mỉm cười.
“Vậy... Ngươi là Âm thần Địa phủ?”
“Cũng không phải.” Tần Hà tiếp tục lắc đầu.
Vẻ mặt Bạch Thiên Cương lại một lần nữa trở nên cứng đờ, tức giận hỏi: “Vậy ngươi từ đâu xuất hiện?”
“Câu hỏi này của ngươi không thể dùng phải hoặc không phải để trả lời, hơn nữa ngươi lại phạm quy.” Tần Hà duỗi một ngón tay ra lắc lắc, nói: “Bây giờ nên đến ta hỏi ngươi.”
Bạch Thiên Cương thấy vậy đành phải nhẫn nhịn, chậm rãi ngồi xuống.
“Ngươi từng đi thượng giới?” Tần Hà bắt đầu hỏi tiếp.
“Không có.” Bạch Thiên Cương lắc đầu.
“Ngươi xuất thân từ Liên giáo?”
“Đúng.”
“Vậy...” Tần Hà trầm tư trong phút chốc, lại hỏi tiếp: “Vậy Ngụy Thần sau lưng ngươi là đang mưu đầu Kim long khí vận của Lê Đình?”
Bạch Thiên Cương lập tức trừng to mắt: “Ngay cả chuyện này ngươi cũng biết?”
“Đây xem như là câu hỏi thứ nhất, đúng vậy.” Tần Hà gật đầu.
Một loạt những mảnh vỡ từ trong kịch chiếu bóng cùng với nhiều thần di liên tiếp xuất hiện, Tần Hà chung quy là đã dần dần chắp ghép ra được thời kỳ ban đầu của thế giới này.
Thời kỳ thượng cổ từ rất xa xưa của thế giới này đã từng tồn tại một thời đại thần thoại, khi đó có Tiên, có Thần, có Phật.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, những Tiên, Thần, Phật kia đã rời đi giới này, đi tới một nơi khác, có thể đó là Thâm Uyên.
Chính Thần rời đi dẫn đến đến trật tự xuất hiện chỗ trống, thế là có một đám người điền vào chỗ trống đó.
Mà đám người này chính là cái gọi là – “Ngụy Thần”.
Bọn họ còn xây dựng lại một tổ chức gọi là “Thiên Đình”.
Ngụy Thần, Ngụy Tiên không phải chính thống, địa vị cũng không nhận được sự thừa nhận, bọn họ có một đối thủ mạnh mẽ - thuộc hạ của Thiên Đình cũ, Địa Phủ.
Bởi vì e ngại nhân quả cho nên Ngụy Thần, Ngụy Tiên cũng không thể trực tiếp can thiệp vào chuyện dưới nhân gian, chỉ có thể thông qua “Thần sứ hạ giới” để thực hiện mục đích của mình.
Cuộc phản loạn của Bạch Liên giáo lần này có nhiều điểm khiến người ta khó hiểu.
Đầu tiên chính là việc Bạch Thiên Cương đột ngột xuất hiện, Tần Hà đã đốt một đống đại lão giang hồ nhưng lại không có lấy được một chút thông tin gì về vị giáo chủ này, chỉ nhận được một vài lời đồn không phân biệt được thật giả.
Thứ hai là cách làm của Bạch Thiên Cương, có thể nói là làm ngược lại.
Ông ta mời đám người tà đạo khắp nơi đến trợ chiến, đồ thành, cướp bóc, đốt, giết, cách làm hoàn toàn không có chút nào tranh thủ nhân tâm.
Nếu có cũng chỉ là lấy lương thực để hấp dẫn dân đói nhập ngũ, cuốn thanh niên trai tráng lưu dân theo.
Phải biết, không phải tất cả giang hồ đều là tà đạo, hiệp khách chính phái, nghĩa sĩ trung nghĩa ở đâu cũng có.
Nhưng Bạch Thiên Cương lại không hề mời những người này, mà chỉ mời toàn tà môn ma đạo, ngay từ đầu cách làm này đã khó hiểu.
Tần Hà cũng là trăm mối vẫn không có cách giải, cuối cùng đến mấy ngày trước, sau khi đốt một tên quản sự tâm phúc theo cạnh Bạch Thiên Cương mới biết được ông ta có thể là “Thần sứ hạ giới”, sau đó, tất cả trở nên thông suốt sáng tỏ.
Trận phản loạn này căn bản không phải là để thay đổi triều đại, mà là để mưu đồ con Kim long khí vận trong Hoàng Cung ở Kinh thành kia.
Bởi vì ngoài Kim long khí vận ra, Tần Hà thực sự không nghĩ ra còn có thứ gì có thể liên quan đến số mệnh của cả một vương triều.
Số mệnh một triều liên quan đến tính mệnh cả ức vạn Lê dân trong Thiên Hạ.
Ngụy Thần chọn ra một tên Thần sứ, mượn tay Bạch Liên giáo khuấy lên cuộc phản loạn đất Lỗ, gió nổi mây phun, thây ngang khắp đồng.
Thậm chí việc đất Lỗ bị hạn hán kéo dài, nói không chừng cũng là do bọn chúng gây ra.
Thủ bút này, đã hoàn toàn không thể lấy bốn lạng địch ngàn cân để hình dung, quả thực chính là một điểm tựa nhấc lên cả địa cầu.
Ngay cả Tần Hà cũng muốn giơ ngón tay cái cho bọn chúng.
Lợi hại!
“Ngươi không phải là Thần sứ thượng giới, cũng không phải là Âm Thần địa phủ, chẳng lẽ ngươi tới từ Thánh Địa hoặc là Long cung dưới nước?” Bạch Thiên Cương đứng dậy nhìn chằm chằm Tần Hà.
“Đều không phải.”
Tần Hà mỉm cười lắc đầu, nụ cười này rơi vào mắt Bạch Thiên Cương làm ông ta tức giận phát điên.
Tần Hà đã biết tất cả mọi chuyện về ông ta, thế nhưng ông ta làm thế nào cũng không đoán được lai lịch Tần Hà.
Không phải Thần sứ, không phải Âm Thần, cũng không phải đến từ Thánh địa hay Long cung.
Trong thiên hạ này, còn có chỗ nào có thể xuất ra cao thủ như vậy?
Nếu là người bình thường, Bạch Thiên Cương cũng không có bất kỳ hứng thú gì di tìm hiểu lai lịch, trực tiếp giết là xong.
Nhưng Tần Hà lại hiển lộ ra năng lực “giảng đạo truyền pháp”, việc này khiến ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Năng lực như vậy, chỉ có Chính Thần có thần cách trong truyền thuyết mới có.
“Vậy rốt cuộc thì ngươi đến từ đâu?” Bạch Thiên Cương hơi nổi điên.
“Phá lệ trả lời ngươi một lần.” Tần Hà tự rót một ly rượu uống, sau đó đặt chén rượu xuống, cười nói: “Ta đến từ lò hỏa táng, là một tên thợ thiêu thi, chuyên đốt tà ma ngoại đạo, yêu ma quỷ quái, không biết là ngươi thuộc loại nào?”
“Ngươi cuồng vọng!” Trên mặt Bạch Thiên Cương nổi lên lửa giận.
“Giống nhau giống nhau, thứ ba thiên hạ.” Tần Hà khoát khoát tay, khiêm tốn nói.
Bạch Thiên Cương phóng ra khí thế, nhưng lại chậm chạp chưa ra tay, sau cùng lại nói: “Có thể không quyết đấu hay không, ngươi cùng ta liên thủ với nhau chiếm nửa giang sơn Lê Đình dễ như trở bàn tay, ta có thể nhường vị trí Giáo chủ này lại cho ngươi, quyền lực, địa vị còn không cao hơn một tên thợ thiêu thi gấp vạn lần?”
“Không, đối với ta mà nói, quyền lực, danh lợi không quan trọng chút nào.” Tần Hà lắc đầu, chậm rãi dựa vào ghế.
“Vậy thì thứ gì quan trọng với ngươi, ta có thể làm thỏa hiệp với mức độ lớn nhất.” Bạch Thiên Cương chưa cam lòng.
Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười trông như một ác ma: “Đốt ngươi, đối với ta là rất quan trọng.”