“Đó chính là không có thương lượng?” Trên mặt Bạch Thiên Cương hiện lên vẻ dữ tợn.
“Không có thương lượng.” Tần Hà lắc đầu.
“Được, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại muốn xông vào, ta muốn xem thử xem, ngươi đã không phải Thần sứ, lại lấy sức mạnh đi tìm chết từ đâu ra!”
Bạch Thiên Cương hoàn toàn bộc phát, nhấc tay vung lên, ba tia màu đen lóe lên. Ngay sau đó chỉ thấy ba bóng người màu đen từ trên trời giáng xuống, vây Tần Hà vào giữa.
Đây là ba người giấy màu đen, toàn thân đen sì, hoàn toàn không có một chút phản quang nào, dáng dấp trông có vẻ mỏng manh nhưng lại mang theo khí tức hung hãn cực kỳ âm lãnh.
Giống như minh thú đến từ Địa phủ, đại biểu cho tử vong.
Mà ba người giấy ngày cũng không hề giống hệt nhau, mỗi cái một vẻ, trông rất sinh động. Một cái là nam tử cao gầy, cầm trường đao trong tay; một cái là nữ tử mập lùn, tay cầm lưỡi hái; còn một cái là lão giả, hai tay mỗi bên một ngọn lửa.
Tần Hà vừa thấy rõ, đôi mắt lập tức sáng lên.
Hay lắm, đều cùng là người giấy, nhưng ba cái này mạnh hơn quá nhiều.
Cái đám ô ương ô ương lúc công thành kia quả thực là không thể nào so sánh được.
Hàng so hàng chỉ muốn ném đi.
Không nói những thứ khác, chỉ riêng phần khí tức này đã phải đến phẩm cấp.
Ít nhất cũng là cao thủ tứ phẩm, tương đương với hơn ba trăm năm nội kình hoặc pháp lực.
Thực lực này, nếu đặt ở bên ngoài đủ để quét sạch tứ phương, ba tôn liên thủ e là có thể đơn đấu nửa Thánh địa!
“Còn có thể làm người giấy thành như vậy?” Tần Hà nhìn hết sức tò mò.
Thiên hạ vạn đạo, quả nhiên là huyền diệu, sâu không thể lường.
“Ở trong tay thiên thần thượng giới, một cọng cỏ còn có thể đánh đổ núi cao, một hạt cát còn có thể lấp biển, mặc dù thuật người giấy chỉ là một thần thuật phổ thông, nhưng dùng để đối phó với đám người tu luyện hạ giới, lại là dư xài.”
Khuôn mặt Bạch Thiên Cương lộ vẻ ngạo nghễ, ông ta thưởng thức sự thay đổi trên vẻ mặt Tần Hà, cái kẻ vẫn luôn cười cợt nhả này, trên khí thế chưa từng lộ ra dù chỉ là một chút xíu ngưng trọng.
“Đây là thủ đoạn Ngụy Thần sau lưng ngươi đưa cho ngươi?” Tần Hà truy vấn, trong lòng thầm tán thưởng.
Ngụy Thần, Ngụy Thần, mặc dù bọn họ bị coi thường, không nhận được sự thừa nhận của hạ giới, cũng vô cùng e ngại nhân quả, nhưng dù thế nào bọn họ cũng là kẻ tu chân có dính dáng đến chữ “Thần”.
Người tu chân cùng người tu luyện, mặc dù chỉ khác nhau một chữ, nhưng lại khác nhau một trời một vực.
Chênh lệch ở giữa, có thể nói là vô cùng xa.
Lợi hại, lợi hại.
Sau này nhất định phải phát triển nghiệp vụ thiêu thi lên thượng giới, đó mới là phương hướng phát triển.
“Không sai, thân là Thần sứ, làm sao không có vài thủ đoạn Thiên thần ban cho chứ, không phải là ngươi không nghĩ tới điều này chứ?”
Trên mặt Bạch Thiên Cương lộ ra một tia trào phúng, nói: “Ngươi không phải Thần sứ, lại đàn gảy tai trâu, cứ nhất định phải cứng rắn với ta, nếu không nghĩ tới điều này, chết cũng có hơi oan đấy, hừ.”
“Cái này...” Tần Hà ngập ngừng một chút rồi mới nói tiếp: “Nghĩ thì có nghĩ đến, chỉ là không ngờ rằng cái đùi ngươi ôm cũng có chút lợi hại, có thể đi ngang nhân gian a.”
“Ầy, mặc dù nói ôm đùi có vẻ khó nghe, nhưng chính xác là vậy.”
Bạch Thiên Cương nghe vậy, trên mặt chung quy là hơi thả lỏng ra một chút, nói: “Nếu như ngươi hối hận, ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội, nhưng về phần điều kiện ấy, cần phải thay đổi một chút, dù sao ta đã dùng ra thủ đoạn này, phải có đền bù một chút phải không?”
“Điều kiện gì?” Tần Hà tò mò hỏi.
“Quỳ xuống cầu xin ta, tiếp đó ký kết huyết khế chủ tớ với ta, làm nô bộc của ta.” Bạch Thiên Cương tỏ vẻ hả hê thoải mái, nói tiếp: “Trước hết đừng vội vàng cự tuyệt, ngày sau ta lên cao huy hoàng, ngươi cũng không lỗ, dù sao ngươi cũng có thể coi là người có bản lĩnh, chỉ cần thần phục một mình ta mà thôi, không mất mặt.”
“Mất mặt, quá khó coi.”
Tần Hà lắc đầu nói: “Ta người này trời sinh đã có bệnh, quỳ trời quỳ đất quỳ phụ mẫu quỳ chính mình, những người khác ta không thể quỳ xuống được.”
“Quỳ... Chính mình?” Bạch Thiên Cương sững sờ, mặt lộ vẻ khó hiểu.
“Cái này thì nói rất dài dòng, chúng ta bỏ qua đi.”
Tần Hà vội vàng khoát tay, nói: “Nhưng ngươi có kế Trương Lương thì ta có thang trèo tường, hôm nay thi thể của ngươi, bản đại tiên xác định phải đốt rồi.”
“Đều đã như vậy ngươi còn muốn cứng rắn?” Mặt Bạch Thiên Cương lạnh đi, nghiến răng nói: “Ngươi từ đâu tới ta không hỏi ra được, tự giới thiệu đi, trên tay Bạch mỗ không giết quỷ vô danh.”
Tần Hà hơi hơi nghiêng đầu: “Ta là bật hack.”
“Bật hack?” Bạch Thiên Cương sững sờ.
“Tục xưng... Tool hack.”