“Ta không thích kẻ không có cốt khí, cho nên, không được.” Tần Hà lắc đầu.
Bạch Thiên Cương gần như tuyệt vọng, nhưng vẫn chưa buông bỏ: “Nếu như ngươi giết ta sẽ hoàn toàn trở mặt với thượng giới, đối với ngươi mà nói việc này cũng không có bất kỳ một chỗ tốt nào, thủ đoạn thượng giới hơn xa ba Linh tướng giấy kia, ngươi cùng ta bắt tay giảng hòa thì đối với ngươi cũng có chỗ tốt, tất cả đều có thể thương lượng mà.”
“Hoàn toàn trở mặt?” Tần Hà trầm tư một chút, vẫn lắc đầu.
Sớm muộn gì sau này cũng muốn phát triển nghiệp vụ đến thượng giới.
Vì mục đích bản thân mà gây ra chiến loạn, khiến mấy trăm vạn sinh linh đất Lỗ bị đồ thán, điều này nói rõ thượng giới rất nhiều kẻ xấu a.
Không trở mặt sớm thì sau này đến lúc phát triển nghiệp vụ lại khó mà hạ thủ a.
Tốt nhất là toàn bộ cái thượng giới rác rưởi kia đều là kẻ xấu, vậy thì lại càng hoàn mỹ.
Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là mấy trăm vạn sinh linh đồ thán, nhất định phải có người chủ trì chính nghĩa.
Cái tên khốn kiếp Bạch Thiên Cương này, không biết là đã đồ bao nhiêu thành, nợ máu thành từng đống, phải chết.
Thanh Ngưu Đại Tiên chính là giúp đỡ chính nghĩa như vậy đấy.
Chính là khắc tinh của tội ác nha.
Bạch Thiên Cương thấy Tần Hà vẫn lắc đầu, biết là đã không có khả năng cầu xin bỏ qua, lập tức bộc phát toàn lực, thân hình nhanh như chớp, xoay người bỏ chạy.
Nhưng mà ông ta nhanh, Tần Hà còn nhanh hơn.
Hắn vung tay lên một cái, ba cây đinh trấn thi vừa thô vừa lớn đã nhanh chóng phóng ra, thoáng một cái đã găm ông ta lên cột.
Tần Hà hơn chín trăm năm nội kình!
Sắp phá ngàn đến cấp độ khác.
Mà thực lực của Bạch Thiên Cương mới miễn cưỡng nhập phẩm, coi như là tăng gấp đôi thực lực cũng không thể chạy thoát.
Một cây đinh trấn thi xuyên thằng từ sau ót ra khỏi miệng.
Hai cái từ xương tỳ bà xuyên ra trước ngực.
Bạch Thiên Cương trợn trừng mắt, giật giật vài cái, chết không nhắm mắt.
Đến chết ông ta cũng không rõ, rốt cuộc là mình đụng phải quái vật gì.
Mạnh đến vô biên!
Mạnh đến không tài nào hiểu được!
Ngay vào khoảnh khắc Bạch Thiên Cương tắt thở, một khuôn mặt mơ hồ chậm rãi từ trên thân Bạch Thiên Cương hiển hóa ra, ánh mắt âm trầm rơi vào trên người Tần Hà, lại khiến lông tơ hắn không tự chủ được mà dựng thẳng lên.
Ngụy Thần quan sát!
“Phàm nhân, là người giết tôi tớ của bản tôn?”
Khuôn mặt mờ ảo kia mở miệng, ánh mắt kia phảng phất như là có thể xuyên thấu qua thời gian và không gian, xuyên đến bí mật sâu nhất trong nội tâm Tần Hà, khiến Tần Hà cảm giác như là không mảnh vải che thân.
“Không sai, là ta.”
Tần Hà chấn động nội kình, theo bản năng bắt đầu chống cự cái cảm giác bị quan sát đó.
Rất nhanh, cảm giác khó chịu đã rút đi như nước thủy triều, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
“Thật to gan, ngươi có biết bản tôn là ai không?” Khuôn mặt mờ ảo hiện lên vẻ tức giận.
“Biết một chút, Bạch Thiên Cương có nói qua.” Tần Hà đứng thẳng người, mỉm cười nói tiếp: “Có gì chỉ giáo?”
“Nếu ngươi đã biết thân phận bản tôn, vậy bản tôn lệnh ngươi lập tức quỳ xuống, thay Bạch Thiên Cương làm nô, tiếp tục hoàn thành sứ mệnh, bằng không bản tôn nhất định sẽ trấn ngươi vào U minh luyện ngục, khiến ngươi vĩnh thế không được siêu sinh.” Gương mặt mờ ảo kai uy hiếp.
“Ngại quá, đầu gối của ta trời sinh đã có bệnh, không quỳ được.” Tần Hà lắc đầu, còn lộ ra vẻ mặt thiếu đánh, khiêu khích nói: “Có năng lực, ngươi tới hạ giới tìm ta ăn vạ nha.”
“Tốt, tốt lắm!”
Gương mặt mờ ảo kia bị chọc giận, lạnh giọng nói: “Phàn nhân cuồng vọng vô tri, cứ chờ đấy mà nhận lấy lửa giận của bản tôn, bản tôn sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là Thần, cái gì gọi là phàm! Đến lúc đó, hối hận cũng đã muộn!”
Nói xong, gương mặt mờ ảo kia liền ầm vang mà tiêu tán, hóa thành một luồng cương phong lăng lệ, sắc bén như đao đánh úp về phía Tần Hà.
Tần Hà vung tay lên, nhẹ nhàng chống cự.
Cảm nhận thử khí tức Ngụy Thần thượng giới, hắn mỉm cười.
Ngụy Thần thượng giới đúng là không phải mạnh bình thường, nhưng nếu mình đối đầu cũng không thấy áp lực bao nhiêu.
Nhưng mà có sao nói vậy, lý do an toàn, mình vẫn phải tranh thủ tăng thực lực đến ngàn năm.
Cẩn thận có thể bắt ngàn ve sầu mùa thu, cẩn thận có thể chạy thuyền vạn năm.
Dù sao đây cũng chỉ là một tia khí tức bám vào trên thân Bạch Thiên Cương, không phải là chân thân.
Nghĩ tới đây, Tần Hà trực tiếp móc lò đốt xác từ dưới nách không gian ra.
Đơn giản thanh lý qua thi thể Bạch Thiên Cương rồi cứ thế bỏ vào lò.
Đốt thi thể tại chỗ!