Đốt than nhóm lửa, lại giội lên thêm chút dầu hỏa, lửa cháy bừng bừng.
Tần Hà nhìn lò đốt xác trước mặt, cảm thấy rất hài lòng.
Đây là một cái lò đốt xác đã được cải tiến dựa trên lò đốt xác của thiêu thi đường, đặc điểm lớn nhất là có thể gấp lại, không chiếm bao nhiêu không gian.
Đây cũng là thành quả thực tiễn từ [Thuật rèn] làm ra.
Lòng lò và giá đỡ có thể gấp lại hết cỡ, chỗ nào có thể gấp đều gấp lại, không thể gấp thì rắp ráp, cứ như vậy không gian dưới nách có thể thoải mái nhét được năm, sáu lò.
Hạn chế duy nhất là nhiên liệu, bởi vì chỉ có thể bỏ than đá đủ đốt sáu bộ, nếu bỏ thêm nữa thì không đủ không gian.
Làm xong những thứ này, Tần Hà phủi tay trở lại ghế bên bàn tiệc, nhàn nhã thoải mái tự rót cho mình một ly rượu.
Phải nói là, mặc dù Bạch Thiên Cương đáng chết, nhưng rượu này đúng thật là tràn đầy thành ý.
Nhân gian khó nếm được mấy lần.
Cũng không biết là rượu ngon vơ vét được từ chỗ nào.
Xem chừng tám chín phần mười là Lỗ Vương phủ, cả đất Lỗ người chết đói khắp nơi, cũng chỉ có Lỗ Vương phủ cùng một đám quan to cường hào mới có thể sống thoải mái hưởng thụ.
Không được hoàn mỹ chính là, Bạch Thiên Cương chuẩn bị rượu ngon nhưng lại không chuẩn bị đồ nhắm.
Cho nên uống cứ cảm thấy thiếu thiếu.
Thế là Tần Hà móc lấy đồ nhắm trong không gian dưới nách.
Đậu phộng hạt dưa đậu hũ chiên, hạt đào cá khô ô mai mận, tóm lại là mấy thứ đồ ăn vặt.
Kết quả Tần Hà móc trái móc phải, mò trên mò dưới một hồi cũng chỉ móc ra được một hạt dưa.
Gần đây không có việc gì liền cùng Vương Thiết trụ ngồi nhậu nhâm nhi, ăn xong lại quên bổ sung vào.
“Chậc, thiếu chút a.” Tần Hà lập tức cảm thấy rượu ngon trước mặt không còn ngon nữa.
Uống rượu mà không có thức nhắm như không mặc áo thắt cà vạt, không ra dáng.
Suy nghĩ một chút, ánh mắt Tần Hà hơi hơi sáng lên, chỉ nghe một trận tiếng lốp bốp vang lên, hắn đã biến thành dáng vẻ của Bạch Thiên Cương, lại thi triển bách biến thần y, áo gai vải thô đã biến thành áo bào trắng thêu sen vàng.
Tiếp đó hắn mở ra cửa lớn đại sảnh, hướng ra phía ngoài hô một tiếng: “Người tới!”
Không bao lâu sau, Tần Hà liền nghe thấy tiếng bước chân.
Một tên người hầu mang vẻ mặt nịnh nọt đẩy cửa đi vào, cung kính nói: “Giáo chủ có gì phân phó?”
Tần Hà vừa trông thấy người này, hơi sững sờ.
Đây không phải là Đinh tổng thủ vệ Tôn Binh đã từng cùng hắn giao thiệp nhiều lần ở Lưu thành sao?
Gia hỏa này còn nhận không ít phần thưởng từ chỗ mình đấy.
Nhờ đó mà thực lực liên tục tăng lên, cuối cùng sau khi liên tiếp bảy, tám tên đảm nhiệm chức Hộ pháp Đốc quân quân yểm trợ Liên quân chết, hắn ta đã cùng toàn bộ hai vạn quân yểm trợ rút lui khỏi Lưu thành.
Chẳng thể ngờ rằng, vậy mà hắn ta đã lăn lộn đến bên người Bạch Thiên Cương, còn trở thành một kẻ hầu cận.
Còn rất được ưu ái nha.
Nhưng mà Tần Hà không nghĩ tới, Tôn Binh lúc này đang cung thuận cúi đầu vừa vặn nhìn thấy đôi giày trên trên hắn, cũng là sững sờ.
Giày này, có chút đặc biệt.
Đế giày làm bằng vải, bàn chân khá dài, mũi giày bao lấy hai ngón chân cái đang không chịu ngoan ngoãn muốn chui đầu ra ngoài.
Giây phút này như có tia chớp lóe lên, Tôn Binh nhớ đến một người, một người vừa khiến hắn ta sợ hãi nhưng cũng khiến hắn ta rất phấn khích – cao nhân Lưu thành.
Hắn ta đã từng làm dẫn đường cho cao nhân kia đập chết liên tiếp bảy, tám tên Hộ pháp Đốc quân ở Lưu thành, lấy được rất nhiều ban thưởng.
Nguyên bản hắn ta còn muốn đầu nhập vào cao nhân kia, nhưng kết quả, phút cuối cùng cao nhân cho một câu “Thực lực ngươi không tệ nha”, làm hắn ta suýt chút nữa đã són tiểu ngay tại chỗ, sau đó hắn ta lập tức liều mạng mang theo hơn hai vạn người, nhanh như chớp chạy về dưới thành Tế Nam.
Giày mà vị cao nhân kinh khủng kia đi, chính là như vậy.
Tôn binh đã từng cố ý quan sát giày cao nhân, bởi vì cao nhân đã từng đi một chiếc mất một chiếc, sau đó Tôn Binh còn phát hiện một chiếc bên cạnh nhà xí, trên đó dính đầy “tương vàng”.
Ngay lập tức, một ý niệm mạnh mẽ nổi lên trong lòng Tôn Binh giống như là cỏ dại mọc rễ nảy mầm.
Hắn ta cả gan ngẩng đầu lên dò xét Tần Hà.
Nhìn lên nhìn xuống cũng không thấy được có gì khác thường, nhưng vẫn thấy là lạ ở chỗ nào đó.
Lại hơi liếc mắt nhìn sang bên một cái, hai con ngươi hắn ta lập tức co rụt lại.
Lúc này, cách hơn vài chục bước có một cái lò đang cháy, nếu không nhìn kỹ còn tưởng rằng đó là lò sưởi, nhưng vừa quan sát kỹ hơn thì sẽ phát hiện, bên trong vậy mà có một một thi thể nằm đó.
Đây là đang thiêu thi!
Mà đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là trên ngón tay cái của thi thể kia còn đeo một chiếc nhẫn ngọc có hình bông sen trắng.
Đó là tín vật thể hiện thân phận Giáo chủ Bạch Liên – Nhẫn ngọc Thánh Liên!
Nhẫn ngọc Thánh Liên chính là thánh vật của Liên giáo, người nào trong Bạch Liên giáo đeo lên cái nhẫn này sẽ có thể hiệu lệnh tam quân, tuyệt đối không thể tùy ý vứt bỏ, càng không thể có chuyện đeo trên người thi thể.
Cộng thêm chiều dài thân thể của thi thể trong lò.... Tôn Binh chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng ngược lên, cảnh tượng này quá quen thuộc, bảy, tám tên Hộ pháp Đốc quân ở Lưu thành kia, cũng chính là “mất tích” như vậy đấy.
Gọi là mất tích, nhưng thực tế là thi thể đã bị mang đi đốt.
Giống như trước mặt vậy.
Chết rồi!
Mình xông vào hiện trường án mạng rồi!
Tần Hà cũng nhìn thấy sự khác tường của Tôn Binh, ánh mắt nghi ngờ kia, ánh mắt hốt hoảng kia.
Đều thể hiện một chuyện, có vẻ như là mình đã để lộ ra sơ hở nào đó.
Theo tầm mắt của Tôn Binh, Tần Hà cũng chú ý đến cái nhẫn ngọc sen trắng kia, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Cẩn thận mấy vẫn có sơ sót, cẩn thận mấy vẫn có sơ sót a!
Cái đám này ăn mặc, quá cmn xấu hổ.
Bất quá cái việc lúng túng xấu hổ này, nó là tương hỗ, chỉ cần ngươi không ngại thì chính là người khác ngại.
“Khụ khụ”
Tần Hà họ nhẹ hai tiếng, chậm rãi đi đến bên cạnh thi thể Bạch Thiên Cương, đưa tay tháo nhẫn ngọc xuống, đưa lên miệng thổi thổi hai cái, tiếp đó lại đeo lên tay mình, hỏi: “À này, ngươi có cái gì thắc mắc sao?”
Tôn Binh nuốt nước bọt, đầu lắc giống như trống bỏi, vội vàng nói: “Không có, không có chút thắc mắc nào cả, Giáo chủ đại nhân.”