“Thật sự không có gì thắc mắc?” Tần Hà nghi ngờ.
“Thật sự không có.” Tôn Binh lại sợ hãi lắc đầu.
“Chắc chắn không có?”
“Chắc chắn không có.”
“Thật ra ngươi có thể có, bản Giáo chủ có thể giải thích một chút.”
“Tất cả mọi hành động của Giáo chủ, không cần giải thích với thuộc hạ, thuộc hạ không có bất kỳ một thắc mắc nào, không có, không có.” Tôn Binh liều mạng lắc đầu, bị hù đến rớt đầy mồ hôi lạnh.
Giải thích?
Hiện trường án mạng mà ngươi còn muốn giải thích?
Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là nghi ngờ.
Tuy cái lò kia nhỏ, nhưng bỏ thêm một thi thể nữa cũng không thành vấn đề.
Đây là thứ nhất.
Thứ hai.
Giáo chủ thật sự đã bị ngươi thiêu đến không rõ mặt mũi, nhẫn ngọc cũng được đeo trên tay ngươi.
Có nghi ngờ thì cũng có thể đi đâu nói lý lẽ chứ?
Hô một tiếng, ngươi nghĩ thị vệ xông vào chủ soái sẽ tin ai?
Còn về việc đốt thi thể, thì để sưởi ấm không được à?
Thứ ba.
Ngươi nói ngươi đốt bộ thi thể này nhưng ngay cả nhẫn ngọc cũng chẳng thèm lấy xuống, trước nhà xí còn có thể giẫm phân, tâm ngươi lớn bao nhiêu a.
Nhỡ như giải thích không đủ mạch lạc, dẫn đến thẹn quá hóa giận.
Ta cmn tìm ai nói lý lẽ đây?
Cho nên, cái việc thắc mắc này, tốt nhất anh bạn nhỏ đừng nên có, bằng không tuổi trẻ chết sớm a.
“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Tần Hà thấy vậy, hài lòng gật đầu.
Tôn Binh: “....”
Nói tới Tôn Binh, phải nói là một nhân tài, dáng vẻ mềm mại như là thủy xà yêu thanh lâu.
Tảo biển tảo biển, lay động theo gió.
Biết xem thời thế, mắt sáng như đuốc, ra tay ngoan độc, không chịu sự ràng buộc của đạo đức hay lòng trung thành, còn rất biết bắt lấy thời cơ.
Cái thứ khốn kiếp này đi đâu cũng có thể sống tốt.
Chỉ cần không chết, cuối cùng cũng sẽ dẫn đầu.
“Giáo chủ đại nhân, với ngài thuộc hạ luôn trung trinh như một, xông pha khói lửa cũng không chối từ, chỉ cần ngài có cần, thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết toàn lực, không biết Giáo chủ đại nhân gọi tiểu nhân đến đây là có gì phân phó?” Tôn Binh đánh rắn dập đầu trước, trước tiên thể hiện sự trung tâm.
Tôn Binh mang theo bại binh Lưu thành nhanh chóng chạy về thành Tế Nam, sau dựa vào ba tấc lưỡi không xương, đổ hết toàn bộ hết thảy sai lầm cho Dư Bát Lang.
Chính là con hàng bị tiêu chảy kia.
Chuyện Dư Bát Lang tập sát Hộ pháp Đốc quân đời thứ hai cùng Phi thiên Thi Vương đã sớm bị báo cáo lên từ trước, Tôn Binh cũng chỉ thêm chút mắm chút muối mà thôi.
Mặc dù Bạch Thiên Cương có hơi nghi ngờ nhưng cũng không tiện vạch toạc ra trước mặt mọi người, càng khó mà trách phạt Tôn Binh, cho nên liền giữ hắn ta ở bên người, dự định quan sát, thuận tiện cho hắn ta cái danh “Thị vệ hộ giáo”.
Thế là mới có chuyện Tần Hà hô gọi dẫn đến Tôn Binh đi tới.
Cái gì gọi là phân vượn?
Đây chính là.
*(Phân vượn nói lái từ duyên phận)
Tần Hà ngầm hiểu trong lòng, ngẩng đầu nhìn trời, lộ ra vẻ mặt tang thương, nói: “Tôn Binh a, gần đây con đường đại nghiệp của Thánh giáo ta gặp phải trắc trở, bản Giáo chủ trái lo phải nghĩ, ngay mới vừa rồi đã đột nhiên hiểu ra, kẻ thành đại nghiệp phải đi chính đạo, kẻ được dân tâm mới có thể có được thiên hạ.”
“Mạnh tử nói, cách có được thiên hạ: Được dân ủng hộ thì được thiên hạ. Cách có được sự ủng hộ của dân: Được lòng dân thì được dân. Cách có được lòng dân: Làm đủ những điều dân muốn, còn điều dân ghét thì đừng đem đến hại dân, chỉ vậy thôi.”
“Gia Cát Thần Cơ nói, gần gũi hiền thần, tránh xa tiểu nhân, nhờ đó nhà Hán mới có thể thịnh vượng, còn thân với tiểu nhân, xa lánh hiền thần, thì sau này nhà Hán sẽ sụp đổ....”
“Ngụy Trưng Vũ triều nói....”
Tiếp đó là một phen thao thao bất tuyệt, mới đầu Tôn Binh còn nghe cẩn thận nghiêm túc, nhưng càng nghe hắn ta lại càng cảm thấy không thích hợp, biểu lộ cũng dần dần mất khống chế.
Đây là cái thứ gì đây?
Trình độ thi thư này, ít nhất là mười hai năm thiết... học hành gian khổ đi?
Càng lúc càng nghe không hiểu a.
Mắt thấy Tần Hà vẫn muốn tiếp tục không ngừng, Tôn Binh đành mở miệng cắt đứt: “Giáo chủ đại nhân nói đúng, gần đây con đường đại nghiệp của Thánh giáo ta gặp phải trắc trở, chỉ trách một đám tà ma ngoại đạo xâm nhập vào đội ngũ, chúng ta nhất thiết phải thanh trừ chúng đi, mới có thể... Ừmm, tránh xa tiểu nhân, đạt được lòng dân.”
“A, đề nghị này của ngươi không rồi, rất hợp tâm ý bản Giáo chủ.” Tần Hà lộ vẻ mặt như suy xét lời nói của Tôn Binh.
“Đề nghị?"
Tôn Binh hơi sửng sốt, nghĩ thầm, đây là kiến nghị gì chứ, đây là đọc hiểu có được hay không?
Nhưng hắn ta nào dám nói ra nha, cao nhân nói đây là đề nghị của mình, vậy nhất định nó phải là đề nghị của mình, thế là hắn ta vội vàng gật đầu: “Thuộc hạ đã sớm thấy đám tà ma ngoại đạo kia không vừa mắt, bọn chúng đều là đám khốn kiếp, là cầm thú, là súc sinh, là ký sinh trùng, người người có thể tru diệt.”
“Vậy ngươi cảm thấy, bản Giáo chủ phải xử lý đám tà ma ngoại đạo kia như thế nào đây.” Tần Hà xoa xoa tay nói.
Vẻ mặt Tôn Binh lập tức cứng đờ, theo bản năng hắn ta nhìn về phía lò đốt xác, chần chờ nói: “Nếu không thì... đốt đi?”
Ánh mắt Tần Hà sáng lên, nhìn Tôn Binh với vẻ càng nhìn càng ưa thích.
Tiểu nhân không phải thứ tốt, nhưng lại dùng tốt nha.
Tôn Binh thấy ánh mắt sáng rực của Tần Hà nhìn mình, theo bản năng lại nhớ tới câu nói của Tần Hà lúc trước, “Thực lực của ngươi không tệ nha”, lập tức rụt cổ lại.
Bởi vì hắn ta không biết được Tần Hà đang coi trọng người khác hay là coi trọng mình nha.
“Khụ khụ”
Tần Hà thấy vậy thì nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt, ho nhẹ hai tiếng, nói: “Ừm... Trực tiếp đốt bọn chúng đi có phải không tốt lắm không, mặc dù bọn chúng là cầm thú, là súc sinh, là ký sinh trùng người người có thể tru diệt. Nhưng dù sao bọn chúng cũng là tới để giúp Thánh giáo ta hoàn thành đại nghiệp nha.”
Tôn Binh nghe vậy lập tức thở phào một hơi, lập tức kiên định chủ ý, nghiêm mặt nói: “Giáo chủ đại nhân không thể nhân từ với bọn chúng được, nếu không thành trừ đám cầm thú, súc sinh, ký sinh trùng này, đại nghiệp Thánh giáo ta ắt lâm nguy.”
“Đạo lý đúng là như vậy, nhưng bản Giáo chủ cảm thấy, làm như vậy thì quá tuyệt tình, không phù hợp với sự khoan dung rộng lượng của bản Giáo chủ, không tốt lắm.”
Tần Hà ôm ngực trên mặt lộ vẻ trách trời thương dân, nói xong quay trở lại trên ghế ngồi, cầm lên bầu rượu “róc rách róc rách” tự rót cho mình một ly.
Tôn Binh thấy thế thì hơi sững người một chút, con mắt đảo một vòng, chần chờ nói: “Vậy hay là, chuẩn bị rút rượu ngon món ngon tiễn đưa bọn chúng?”
“Cứ làm vậy đi!” Tần Hà cho Tôn Binh một ngón tay, khen.