“Vâng, cao nhân.” Tôn Binh vội vàng gật đầu.
“Hả?” Tần Hà hơi sững sờ.
“Vâng... Giáo chủ đại nhân.” Tôn Binh đổ mồ hôi, vội vàng đổi giọng, miệng không cẩn thận nói nhầm.
Tần Hà đánh giá trên dưới Tôn Binh một lượt, qua mấy hơi thở sau mới phất tay một cái, nói: “Đi đi.”
Tôn Binh như được đại xá, giống như là chạy trốn đi ra ngoài đại sảnh.
Lau trán một cái, tay áo ướt đẫm một mảng.
Cùng lúc đó, niềm vui sướng cực độ cũng ngập tràn trong lòng Tôn Binh.
Cái gì gọi là nguy cơ.
Chính là có nguy hiểm mới có cơ hội, nguy hiểm càng lớn, cơ hội cũng càng nhiều.
Phóng tầm mắt nhìn doanh địa Liên quân âm trầm với những bó đuốc như biển sao rực rỡ, tay Tôn Binh run rẩy.
Giao thừa năm nay, mập rồi.
....
Không qua bao lâu sau, đủ loại đồ ăn đã được bày la liệt đầy khắp bàn dài.
Bay trên trời, chạy trên đất, bơi trong nước, muốn có cái gì có cái đó, rượu ngon cả một vạc lớn.
Lại qua một lát sau, tên tà ma ngoại đạo đầu tiên đã tới cửa.
Đây là “lễ vật” mà Tôn Binh cẩn thận chọn lựa, bất kể là ngoại hình hay khí tức oán lệ bao phủ quanh thân đều vượt xa tiêu chuẩn của Tần Hà.
Làn da ngăm đen, khuôn mặt dữ tợn, răng nanh đầy miệng, đôi mắt lấp lóe những tia sáng đỏ rực, bộ quần áo bởi vì nhiễm quá nhiều máu tanh nên đã không thể nhìn ra được màu sắc ban đầu.
Tần Hà dùng thuật Vọng khí đảo qua, thiếu chút nữa đã phun thẳng rượu trong miệng ra ngoài.
Trên đầu người này bao phủ oán khí nồng đậm, trong đám oán khí đang bốc lên kia có vô số gương mặt trẻ nhỏ lờ mờ chìm nổi.
“Tiểu nhân Lý Đại Chủy, bái... bái kiến Giáo chủ đại nhân.” Lý Đại Chủy hơi lắp bắp, mặt mũi tràn đầy vẻ mừng rỡ vài chào Tần Hà.
Vừa nãy Tôn Binh tìm hắn ta, nói rằng Giáo chủ đại nhân triệu kiến, không phải thăng quan chính là phát tài, tóm lại chắc chắn là chuyện tốt.
Lý Đại Chủy mừng rỡ, nghĩ thầm bản thân mình mang tiếng xấu lan xa, giáo chủ đại nhân lại muốn triệu kiến riêng mình, lúc này bèn sửa soạn lại một phen, đi theo Tôn Binh tới.
Giáo chủ đại nhân là người thế nào?
Đột ngột xuất hiện, ba chiêu đánh bại thủ lĩnh chó săn triều đình không ai bì nổi - Tào Văn Chiếu, trong giang hồ được nhiều người ủng hộ, được nhân vật lớn như vậy triệu kiến, nhất định chính là cơ duyên.
Đại doanh Liên quân, đến là đúng.
“Ngươi... ăn trẻ con?” Tần Hà đặt chén rượu xuống, mỉm cười hỏi.
Lý Đại Chủy chần chờ, cái danh thích ăn trẻ con đặt ở bên ngoài cũng không phải là cái thanh danh tốt đẹp gì, không nói các nhân vật chính phái, ngay cả đám cùng là tà ma ngoại đạo cũng không ưa hắn ta.
Tà ma ngoại đạo động một chút là giết người ở trong giang hồ nhiều vô số kể, nhưng thích ăn người thì quả thực không nhiều.
“Có cái gì nói cái đó, Giáo chủ đại nhân biết thưởng thức anh hùng trọng dụng anh hùng, khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, số người Giáo chủ đại nhân đã từng gặp còn nhiều hơn cơm ngươi ăn.” Tôn Binh vỗ vai Lý Đại Chủy một cái, tỏ vẻ ngươi cứ yên tâm đi.
Lý Đại Chủy thấy vậy, lúc này mới thừa nhận: “Bẩm giáo chủ đại nhân, lúc ta còn nhỏ trong nhà gặp nạn, không có cơm ăn, rất nhiều người bị chết đói, cuối cùng chỉ có thể ăn thịt trắng mà sống....”
Sau đó, Lý Đại Chủy liền đem chuyện đam mê ăn thịt người giải thích qua một lần.
Không có cái gì mới, chính là gặp thiên tai sắp chết đói, chỉ có thể ăn thịt người.
Nhưng không giống với người khác, hắn ta ăn một lần thì đã nghiện.
Những người khác sau khi ăn thịt người sống sót, nhẹ thì chỉ cần hơi nhớ lại là buồn nôn, nặng một chút thì cả đời cũng không dám đụng tới thức ăn mặn.
Hắn ta thì hay rồi, nghiện.
Bộ phận nào ăn ngon, nam hay nữ, già hay trẻ, còn làm ra cả thực đơn.
Không chỉ sinh khẩu như vậy (*), còn có vận khí, dưới cơ duyên xảo hợp hắn ta lại đạt được một bản công pháp tu luyện huyết khí, càng là không thể kìm được việc ăn thịt người.
*(sinh khẩu: miệng trở nên thèm ăn những thứ như vậy, ngoài ra sinh khẩu cũng có nghĩa là súc sinh).
Chỉ mấy ngày trước, hắn ta còn đem một ca kỹ được phân cho mình đi ninh.
Tần Hà từng chứng kiến nhiều vô số tội ác, nhưng biến thái như vậy thì rất hiếm gặp, hắn ta đã hoàn toàn đánh mất nhân tính tối thiểu, chính là một con dã thú ăn thịt người.
Mới đầu nghe rằng hắn ta vì để sống sót thì còn có một chút thông cảm cho hắn ta, nhưng nghe đến đằng sau biết được tên khốn kiếp này chủ động đi săn, không thịt người không vui, thì tâm đã như sắt đá.
“Tốt, bản Giáo chủ đã hiểu.” Tần Hà mỉm cười cắt đứt Lý Đại Chủy miêu tả với cái vẻ như đang hiến bảo vật, bộ dáng kia, trông như là đang muốn phát triển Tần Hà cùng Tôn Binh trở thành “người trong đồng đạo” vậy.
“Ban rượu.”
Tần Hà gảy ngón tay về phía Tôn Binh.
Tôn Binh hơi sững sờ, nghĩ thầm, ngươi xông đến giết hắn ta đi chứ, còn ban rượu làm cái quái gì.
Thế nhưng là Tần Hà đã lên tiếng, Tôn Binh cũng chỉ có thể lĩnh mệnh, đưa một cái ly cho Lý Đại Chủy, tiếp đó rót cho hắn ta một chén rượu.
Lý Đại Chủy mang vẻ mặt sung sướng nhận lấy, cảm tạ một câu rồi uống một hơi cạn sạch.
Giáo chủ đại nhân vẻ mặt hiền lành, còn ban rượu, điều này rõ ràng là rất hài lòng với mình a.
Cơ hội lên như diều gặp gió đã ở trong tầm tay.
Nhưng mà... hy vọng lớn bao nhiêu thì tuyệt vọng liền sâu bấy nhiêu.
Lý Đại Chủy còn chưa đặt chén xuống đã cảm thấy toàn thân vô lực, ngay cả khí kình cũng đang biến mất một cách nhanh chóng, còn chưa đợi hắn ta phản ứng lại.
“Bịch” một tiếng, hắn ta đã ngã trên mặt đất, miệng há ra, ngay cả sức nói chuyện cũng không còn.
Tôn Binh sợ hết hồn, nhìn xuống Lý Đại Chủy đang nằm trên nền đất, thiếu chút nữa đã ném thẳng bầu rượu trong tay ra ngoài.
Cái này cmn... Là trúng độc!
Tần Hà thấy vậy, bưng chén rượu lên uống cạn một hơi.
<Độc Kinh> không hổ là bảo điển dùng độc, thử nghiệm thực tiễn một chút, hiệu quả xem như không tệ.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, bỏ hắn ta vào lò đi.” Tần Hà chỉ về phía sau tấm bình phong.
Tôn Binh vội vàng nghe theo, túm lấy Lý Đại Chủy trên đất đem đến sau tấm bình phong.
Vừa nhìn một cái hắn ta đã giật mình sợ hãi, sáu cái lò đốt xác được sắp đặt ngay ngắn chỉnh tề, trong đó có ba cái đã được bỏ sẵn than đá.
Dầu hỏa, xẻng, thùng tro cốt, đầy đủ mọi thứ.
Hắn ta cẩn thận đặt Lý Đại Chủy vào lò.
Tần Hà đi tới, không nói hai lời lập tức múc một môi dầu hỏa giội lên trên, tay áo nhẹ vàng vung lên, một ngọn lửa lò ở bên cạnh đã bị cuốn đến, trong nháy mắt đã nhóm lửa Lý Đại Chủy.
Tôn Binh thấy thế thì càng sợ hãi, cái tên Lý Đại Chủy kia còn chưa tắt thở đâu.