Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 321 - Chương 321 - Bạch Thị Cửu Nguyên

Chương 321 - Bạch Thị Cửu Nguyên
Chương 321 - Bạch Thị Cửu Nguyên

“Có phải ngươi có điều gì thắc mắc không?” Tần Hà nhìn về phía Tôn Binh.

Tôn Binh lấp tức hốt hoảng, vội vàng nói: “Bẩm Giáo chủ đại nhân, thuộc hạ không có bất kỳ thắc mắc nào cả, những tên khốn kiếp, cầm thú, súc sinh, ký sinh trùng này người người đều có thể tru diệt, một mồi lửa thiêu chết bọn chúng đã là trời cao ban ân. Nếu cho thuộc hạ đến xử lý, nhất định để bọn chúng muốn sống không được, muốn chết không xong.”

“Giáo chủ đại nhân nhân từ, Giáo chủ đại nhân khoan dung độ lượng.”

“Chủ yếu là đề nghị của ngươi rất tốt.” Tần Hà lại một lần nữa ngồi về chủ vị, mỉm cười nói: “Vì đại nghiệp Thánh giáo, ngươi dũng cảm bước ra bước đầu tiên, tiếp tục cố gắng, bản Giáo chủ coi trọng ngươi.”

“Vâng!”

Tôn Binh lại một lần nữa đổ mồ hôi như mưa, vội vàng đi ra ngoài lo liệu.

Kết tiếp cũng là làm như thế.

Giáo chủ triệu kiến, ai dám không tới?

Trong vòng hai canh giờ Tôn Binh đưa đến tất cả là hơn hai mươi người.

Điều này khiến Tần Hà có chút giật mình.

Hơn mười ngày qua hắn đã qua qua lại lại hao mòn đại doanh Liên quân, vốn cho rằng không còn bao nhiêu kẻ khốn kiếp tội tác tày trời.

Kết quả cho Tôn Binh dẫn đến mới biết được, còn kha khá cá lọt lưới.

Thực ra Tôn Binh cũng là một nhân tài, biết được mấy tên khốn kiếp ở chỗ nào trong Liên Quân.

Kỳ thực Tần Hà giật mình, Tôn Binh lại càng giật mình.

Bởi vì hắn ta phát hiện, cùng là một bình rượu độc, nhưng hiệu quả có thể nói là đủ loại, miệng sùi bọt mép chết, toàn thân co giật chết, ngạt thở chết, hai mắt vừa xoay một vòng liền chết, mơ sảng chết,....

Nói chung có thể chết cùng đã khá tốt, thảm nhất chính là Lý Đại Chủy.

Người còn chưa chết đã bị bỏ vào lò.

Sau người thứ hai mươi ba, trống thấy trình độ tà ác của những người mà Tôn Binh dẫn tới có xu hướng giảm xuống, hơn nữa lò đốt xác mang tới cũng đều đã đầy, Tần Hà cuối cùng kêu ngừng.

Tần Hà kích lệ một câu rồi tiện tay ném một cái bình sứ cho Tôn Binh, bên trong là một viên Tẩy tủy đan cùng một viên Nội kình đan.

Kết quả Tôn Bình vừa nhìn lướt qua đã hưng phấn đến mặt mũi đỏ bừng.

Có hai viên đan dược này, nội kình đỉnh phong đã ở trong tầm tay.

Càng quan trọng hơn chính là, có phần thưởng cũng liền đồng nghĩa với việc Tần Hà không có ý định ra tay với hắn ta.

An toàn qua ải, đầy bồn đầy bát, ít nhất thì hôm nay sẽ không bị xử lý.

Còn về ngay mai, tốt nhất là chuồn mau một chút.

Đừng lấy đến đồng tiền cuối cùng, dù sao thì chắc chắn đại quân Liên giáo hoàn toàn xong đời rồi.

Thời gian mấy ngày trước một lượng lớn cao thủ Liên giáo bị mất tích, bây giờ xem ra, đều là kiệt tác của vị cao nhân này.

Đáng tiếc mình không kiếm được chút gì.

Qua đêm nay, đại quân Liên giáo có sụp đổ hay không cũng chưa biết chừng.

Cáo tạ một tiếng, Tôn Binh lui ra ngoài.

Đại sảnh lớn như vậy cũng chỉ còn lại Tần Hà tự uống rượu một mình, cùng với hai mươi mấy bộ thi thể đang chìm trong ngọn lửa cháy rừng rực.

Không qua bao lâu, trước mắt Tần Hà dần dần mờ ảo, màn sân khấu xám trắng chậm rãi buông xuống.

Đây là kịch đèn chiếu của Bạch Thiên Cương đã tới.

Bạch Thiên Cương xuất thân từ Bạch Thị Cửu Nguyên, đại truyền cửu thế, là danh môn vọng tộc bản xứ, vốn có tên là Bạch Thiên Nguyên.

Nhưng đối với một gia tộc truyển cửu thế tới nói, danh vọng là thứ mà dòng chính mới xứng đáng có được, Bạch Thiên Nguyên cũng chỉ là một con cháu dòng thứ ở ngoài rìa, không có khác biệt bao nhiêu với dân chúng bình thường, nhiều lắm chính là người ngoài biết được ngươi họ Bạch, không dám bắt nạt ngươi quá mức mà thôi.

Cửu Nguyên ở nơi biên quan, tuy được triều đình miễn trừ thuế ruộng đất, nhưng lao dịch xây thành trấn giữ quan ải lại cực kỳ năng nề.

Có tiền có thể bỏ tiền miễn đi lao dịch, không có tiền chỉ có thể bị triệu tập đi trấn thủ biên cương, xây thành, khai thác mỏ.

Hoàn toàn có thể nói là ăn bữa nay lo bữa mai, đi tuần tra trấn thủ biên cương có thể bị Nhung tộc giết chết, xây thành thì ngã chết, mệt chết, mở núi thì bị đá đè chết.... Trải qua thời gian dài, kẻ có thể may mắn giữ được mệnh đều là nghèo đến tiểu ra máu.

Trước khi Địch tộc quật khởi, Đại Lê từng chém giết với Nhung tộc gần ba trăm năm, huyết cừu sâu tựa như biển, dân vùng biên giới sinh hoạt rất gian khổ. Lúc Đại Lê hùng mạnh thì còn tốt, có thể xuất quan đi cướp Địch Lỗ, phụ cấp một chút gia dụng; nhưng Đại Lê vừa trở nên suy tàn thì tương đối thảm rồi, chỉ có phần bị cướp.

Cho nên có rất nhiều dân vùng biên giới bỏ trốn vào trong Đại Lê.

Bạch Thiên Nguyên lúc tuổi còn trẻ đã dẫn người nhà bỏ trốn đến đất Tấn.

Nhưng mà chuyện bỏ trốn vào trong này, một là sợ quan phủ, hai là sợ gặp cướp.

Bạch Thiên Cương rất xui xẻo, đầu tiên là gặp phải cướp, tất cả của cải mang theo đều bị cướp sạch, người nhà lần lượt bị đói bụng cóng chết, cuối cùng ông ta lại bị rơi vào trong tay quan phủ.

Người trốn biên cảnh bị bắt lại, chỉ có một con đường: Trảm lập quyết.

Ở trong lao ngục ăn một tháng cơm tù, vốn cho rằng đường đời đã đi đến phần cuối, nhưng lúc này gậy quấy phân heo xuất hiện.

Ai?

Đương nhiên là yêu nhân Bạch Liên giáo.

Việc yêu nhân Liên giáo thích làm nhất chính là cướp pháp trường, không quan tâm tử tù trên pháp trường là vì mạng sống hay vì cừu hận, trời sinh chính là “phản tặc”, đều là thành viên mới lý tưởng của Liên giáo.

Thuận lý thành chương, Bạch Thiên Nguyên đã gia nhập Liên giáo.

Có điều Bạch Thiên Nguyên ở Liên giáo phát triển cũng chả ra sao, trải qua mười năm mới tu ra được nội kình, trở thành một tên Tiểu hương sử.

Nhưng có lúc, thiên phú không tốt cũng không có gì, diện mạo cũng có thể góp sức.

Lúc đó phái La Đạo Liên giáo có một vị nữ khôi thủ, gọi là Kim liên phu nhân, hơn năm mươi tuổi, xuất thân từ thanh lâu, có mối quan hệ mập mờ với rất nhiều khôi thủ Liên giáo.

Có lẽ là hơi ngán dám khôi thủ, một ngày nọ Kim liên phu nhân đột nhiên tâm huyết dâng trào, nhìn trúng Bạch Thiên Nguyên có diện mạo không có chỗ chê.

Dung mạo Bạch Thiên Nguyên không dám nói có thể so sánh với Phan An, cũng không dám nói là đẹp trai hơi các vị độc giả lão gia, nhưng diện mạo, dáng người tuyệt đối là nhất lưu thượng đẳng, hơn nữa còn từng đọc sách, hiểu biết chữ nghĩa.

Mấu chốt hơn là, Bạch Thiên Nguyên người ta về cái phương diện kia, phải nói là thiên phú dị bẩm.

Kim liên phu nhân hưởng dụng qua một lần liền mê.

Ôi!

Chó săn nhỏ này quá là dụ người thích.

Cứ như vậy, Bạch Thiên Nguyên cuối cùng cũng đến thời, leo lên cành cao Kim liên phu nhân, lại thêm cái tên Bạch Thiên Nguyên này cũng đúng là có chút có tài nhưng không gặp thời.

Một chiêu thuận gió bay lên, rất nhanh đã trở thành phụ tá đắc lực không thể thiếu của Kim liên phu nhân, mặc dù thực lực không tăng nhiều, nhưng quản sự bày mưu tính kế thì dư xài.

Có sao nói vậy, mặc dù Bạch Thiên Nguyên và Kim liên phu nhân chênh lệch tuổi khá nhiều, nhưng tình cảm cũng lại là thật.

Đối với Bạch Thiên Nguyên, Kim liên phu nhân có ơn tri ngộ, còn ngược lại thì Bạch Thiên Nguyên làm gì cũng đều ra sức.

Chồng trẻ vợ già ngoại trừ việc không thể sinh con, những thứ khác đều rất tốt.

Nhưng làm sao tính nổi số trời, người có họa phúc sớm chiều, đột nhiên Kim liên phu nhân luyện công không biết thế nào lại bị tẩu hỏa nhập ma, chết thẳng cẳng.

Bạch Thiên Cương thình lình không còn chỗ dựa, rất nhanh đã bị một đám nguyên lão phái La Đạo liên thủ gạt bỏ.

Bạch Thiên Cương từ trên trời rớt xuống đất, nản lòng thoái chí.

Nhưng không lâu sau, Bạch Thiên Nguyên đột nhiên được Kim liên phu nhân đã chết báo mộng, bảo ông ta vào ngày mười lăm tháng bảy năm nhuận Bính Dần đi đến núi Thiên Đài, đem theo mảnh ngọc bội đã tặng ông ta, sẽ có một cơ duyên chờ ông ta.

Sau khi tỉnh lại Bạch Thiên Cương nửa tin nửa ngờ, không biết là nên tin hay không.

Bởi vì thời điểm báo mộng là năm Bính Thần, cách thời gian giữa năm Bính Dần còn đến mười năm.

Ài, đây chính là nguyên do Bạch Thiên Cương “đột ngột xuất hiện”.

Một con “chó săn nhỏ” bị phái La Đạo gạt bỏ, sau khi mai danh ẩn tích mười năm, đeo lên mặt nạ, thay đổi tên họ quay trở về, có quỷ mới nhận ra ông ta.

Hết lần này tới lần khác ông ta lại rất quen thuộc Liên giáo, cho nên không có ai nghi ngờ thân phận Liên giáo của ông ta, còn nghĩ lầm ông ta là lão ngoan đồng Liên giáo ở ẩn nhiều năm.

Còn về phần cái gọi là cơ duyên kia, đương nhiên chính là công việc “Thần sứ thần giới”.

Bạch Thiên Nguyên đã từng đứng trên cao tất nhiên là không cam lòng làm một người bình thường, dưới sự trợ giúp đốt cháy giai đoạn của Ngụy Thần thượng giới, thực lực ông ta trực tiếp thăng tới phẩm cấp, còn được ban cho mấy thuật pháp cùng với át chủ bài để bảo toàn tính mạng.

Thế là liền có cuộc phản loạn đất Lỗ.

Đèn chiếu thu hồn, thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: “Đôn đài Phong Hỏa thủ biên đinh, địa lao pháp trường đào nội tặc, vân gian chúng sinh thông thông khách, Kim liên khôi thủ dạ dạ hoan, Thiên Đài sơn thượng Thần sứ kế, Cửu U tuyền hạ bách vạn oan.”

Phần thưởng: Thuật tát đậu thành binh.

Bình Luận (0)
Comment