Đó là tiếng của binh sĩ thuộc trạm truyền tin bằng bồ câu trên thành Tế Nam.
Chim bồ câu đã mang thư từ thành Lâm Thanh đến thành Tế Nam, triều đình đã một lần nữa tập kết ba mươi vạn binh mã, trong đó bao gồm ba vạn chín quân tinh nhuệ cửu biên, bốn vạn Miêu binh Nam Cương.
Một vạn kỵ binh tiên phong đã xuất phát từ hôm qua, ít ngày nữa sẽ đến dưới thành Tế Nam.
Mấy chục vạn Liên quân từ đầu đến cuối không có cách đánh hạ được thành Tế Nam, đã cho triều đình thời gian và không gian để trọng chỉnh binh mã.
Thời tiết ấm dần lên cũng khiến băng tuyết trên Vận Hà tan chảy, vật tư từ nam tới bắc đang nhanh chóng được tập kết về thành Lâm Thanh.
Đối với dân chúng thành Tế Nam tới nói, tin tức này chính là tin mừng chờ đợi đã lâu.
Ngày đầu tiên của năm Đinh Mão, cuối cùng triều đình cũng đã phát binh.
Vô số người quỳ xuống đất, hướng về phương bắc hô to: Vạn tuế!
Người người nhà nhà hân hoan hớn hở, lấy cả pháo cất dưới đáy hòm ra đốt.
Trong lúc nhất thời, nội thành đã náo nhiệt gấp mười lần so với năm trước.
Nguyên bản có rất nhiều cửa hàng không mở cửa buôn bán, lúc này cũng bắt đầu bán ra hàng hóa.
Ngay cả giá lương thực cũng hạ xuống không ít.
Bởi vì các thương nhân đều hiểu, lúc này nếu còn không bán ra hàng tồn, đợi đến lúc thành giải vây, càng bán không được giá.
Phủ tướng quân trong nội thành cũng trở thành đại dương vui vẻ.
Đại quân Bạch Liên liên tiếp bị đánh bại đã mất đi nhuệ khí, bại vong là chuyện sớm muộn.
Phủ tướng quân đã sớm nhận được tin tình báo, rất nhiều cao thủ trong đại quân Bạch Liên đã biến mất một cách không hiểu thấu, nghi ngờ rằng đã thoát đi đại quân Bạch Liên.
Điều này không có gì kỳ lạ, những tên cao thủ giang hồ kia, kẻ nào kẻ nấy đều là không có lợi thì không làm, trông thấy cuộc phản loạn Bạch Liên đã dần trở nên vô vọng, bọn chúng không thọc cho một đao cũng đã coi là không tồi.
Mấu chốt hơn là, bọn họ đã lấy được quân tình xác thực hơn.
Đại quân tiên phong của triều đình đánh đâu thắng đó, đã liên tiếp hạ được hai tòa châu huyện, đều là một trống đánh xuống.
Tóm lại chính là cục diện rất tốt đẹp, Bạch Liên dược hoàn.(*)
*(Thuốc viên làm từ hoa sen trắng có tác dụng thanh nhiệt giải độc, giải tỏa căng thẳng. Ở đây có nghĩa là mối nguy từ Bạch Liên đã được giải).
Phủ tướng quân còn vì thế mà bày tiệc nước chảy, mời đầu não các lộ nhân mã tham dự vào công cuộc phòng thủ thành đến tham dự khánh công.
Cục diện không coi là lớn, yến hội cũng không tính là xa hoa, nhưng cảnh tượng lại rất náo nhiệt, ăn uống linh đình, nâng ly cạn chén.
Đầu lĩnh đám thợ thiêu thi cũng nhận được lời mời.
Đừng thấy thợ thiêu thi địa vị thấp, đó cũng được coi là một đường khẩu, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, phủ tướng quân ném xuống một quân lệnh cho thiêu thi đường, thiêu thi đường lại vỗ trán một cái, liền cũng cho mấy tên quản sự thiêu thi mấy cái danh ngạch.
Ài, thế là Lý Thiết cùng Từ Trường Thọ lại được hời.
Cái gì gọi là thà làm đầu gà không làm đuôi trâu?
Chính là ý tứ này.
Ta dù kém, nha môn có khó khăn, cơm canh đạm bạc, nhưng ta là đầu mục; dù ngươi có hung ác, bộ ngành của ngươi có lợi hại đi chăng nữa ngươi cũng chỉ là một cái lông đuôi, tiệc bày ra ngươi cũng không có tư cách lên bàn ngồi, chỉ hỏi ngươi có tức hay không.
Nhưng mà Lý Thiết cùng Từ Trường Thọ lại rén nha.
Người có tư cách tham gia yến hội phủ tướng quân đều là nhân vật ghê gớm, hai người bọn họ yếu gà lại được lẫn lộn vào bên trong, cảm giác giống như là già Lưu lần đầu tiên khi đặt chân vào đại quan viên, không biết nên bước chân trái vào trước, hay vẫn là bước chân phải vào trước.
Mà hai người cũng không muốn bỏ qua cơ hội ăn tiệc này.
Làm sao bây giờ.
Hai người bàn bạc một phen, liền kéo Tần Hà đang ngủ ngon lành đến chảy cả nước miếng dậy.
Môn đồ thứ nhất của Thanh Ngưu Đại Tiên, danh truyền khắp tam quân.
Có ngươi chống ở đằng trước, hai người chúng ta mới có dũng khí.
Tần Hà vừa mới ăn uống vui vẻ cả đêm ở đại doanh Liên quân nên cũng chẳng có chút hứng thú nào, ngả người xuống muốn ngủ tiếp.
Lý Thiết cùng Từ Trường Thọ sao chịu.
Người no không biết kẻ đói khổ, người đói không kết kẻ no hư.
Ngươi ăn đến tròn bụng, còn hai chúng ta thì đã lâu không được bỏ chút chất béo nào vào bụng rồi đấy, thế là hai người dựng Tần Hà dậy kéo đi phủ tướng quân.
Đi tới phủ tướng quân, người trông cửa là một tiểu Kỳ quan, cũng là môn đồ Thanh Ngưu.
Vừa thấy Tần Hà, khá lắm, ngay cả thiệp mời cũng không cần nhìn liền đã cho qua.
Môn đồ thứ nhất của Thanh Ngưu Đại Tiên, ai nhận được một chút chỗ tốt từ Thanh Ngưu Đại Tiên cũng phải cho mấy phần mặt mũi.
Ba người như vào nhà trống, thuận lợi đi tới nơi mở tiệc, bên trong tương đối náo nhiệt, nhưng đa phần đều là sĩ quan trong quân, không quen biết, thế là bọn họ lượn quanh một vòng, tìm thấy đám người thuộc đường khẩu thiêu thi ở trong một góc.
Có thiêu thi đường, cũng có quản sự lò hỏa táng của hai thành khác.
Ngụy Vũ cùng Ngụy Nguyên Cát cũng ở đây, ngoài ra còn có một tên đại hòa thượng và một tên đạo sĩ.
Đại hòa thượng rất nổi bật, không muốn chú ý tới hắn ta cũng khó, người ta thì đều là hai người cùng ngồi một băng ghế, còn riêng hắn thì một mình chiếm một băng ghế vẫn còn chê bé.
Đó chính là Ngô Đức cùng Pháp Hải.
Từ Trường Thọ, Lý Thiết vội vàng đi qua chào hỏi Ngụy Nguyên Cát cùng Ngụy Vũ, quản sự cấp trên, vẫn phải cho chút mặt mũi.
Tần Hà vươn vai một cái, cũng toét miệng chào hỏi: “Chào hai vị quan gia!”
Ngụy Nguyên Cát cười tươi đáp lại.
Ngụy Vũ thì quay mặt đi, không để ý đến Tần Hà.
Hôm nay tâm tình của hắn ta không tốt lắm, bởi vì cả hai người khiến hắn ta khó chịu đều xuất hiện.
Một người là đại hòa thượng, kẻ thù cũ, nhìn thấy hắn ta là có cảm giác như ăn gì cũng có mùi phân trâu.
Một người thì là Tần Hà, cho đến bây giờ chưa từng có xung đột chính diện, nhưng không biết tại sao, lại có xúc động muốn đập hai quyền lên mặt hắn, nhất là cái nụ cười kia của hắn, quá cmn ngứa mắt.
Ngụy Vũ lạnh nhạt, còn đại hòa thượng lại rất hào hứng.
Hơn mười ngày trước, lúc đại chiến trên tường thành, chính là tên môn đồ thứ nhất của Thanh Ngưu Đại Tiên này đã đập một cái lên đầu hắn ta, khiên hắn ta thể hồ quán đỉnh, làm hắn ta đốn ngộ, ngộ ra được [Độ linh kinh].
Tốt lắm, chuyện này rất ghê gớm đấy.
[Độ linh kinh] không biết đã lưu truyền qua bao nhiêu đời ở Kim Quang Tự, bất thình lình lại được “đốn ngộ” ra, đại hòa thượng nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được.
Quả thực quá ư thần kỳ, không thể tưởng tượng nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui, đại hòa thượng cảm thấy chỉ có thể là có liên quan đến cái tát kia của Tần Hà.
Bởi vì Tần Hà vừa vỗ lên đầu hắn ta một cái, hắn ta đã cảm thấy như là đả thông kỳ kinh bát mạch vậy, ngay lập tức có thể thấy được.
Mặc dù không thể nghĩ rõ ràng, nhưng sự thật tình huống là như vậy.
Đại hòa thượng đứng dậy, Lý Thiết cùng Từ Trường Thọ vội vàng kéo Tần Hà ra đằng sau.
Đây là oan gia nha, lúc trước đã đánh nhau một trận ở tửu lầu, sau đó không biết thế nào, hắn ta lại cùng cái tên đạo sĩ đang ở bên cạnh kia làm ra hành động xấu hổ không biết thẹn, chẳng ra làm sao.
Kết quả đại hòa thượng lại không có chút dáng vẻ nào như định trả thù cả, mà trái lại còn mang vẻ mặt hòa nhã chạy đến trước mặt bọn học,, xoa xoa tay rồi chỉ vào trán của mình, tỏ vẻ trông đợi, nói với Tần Hà: “Này, ngươi lại đánh ta một cái nữa đi!”