Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 324 - Chương 324 - Ngươi Đánh Ta Một Cái Nữa Đi

Chương 324 - Ngươi đánh ta một cái nữa đi
Chương 324 - Ngươi đánh ta một cái nữa đi

Lý Thiết cùng Từ Trường Thọ sững sờ, liếc nhìn nhau một cái, trên mặt đều lộ vẻ không hiểu.

Theo bản năng bọn họ còn tưởng là mình nghe lầm.

Vô duyên vô cớ lại bảo Tần Hà đánh hắn ta một cái?

Cái gì vậy?

Có sở thích bị ngược đãi hay sao?

Ngay cả Tần Hà cũng thiếu chút nữa không phản ứng kịp.

Hắn quan sát đại hòa thượng từ trên xuống dưới một lượt, nghĩ thầm, ngươi thật đúng là dám tự mở ra một con đường a.

Lúc ở trên tường thành kia là do Liên quân đang công thành, cần cấp tốc, mà bản đại tiên thì không muốn quá rêu rao.

Mấu chốt nhất là ngươi không phải tín đồ, bằng không đã “biu” một cái, trực tiếp bắn cho thuật truyền đạo là đã giải quyết được vấn đề, căn bản không cần đến “tiên nhân phủ trán ta”, lấy tay ra vỗ.

Không phải tín đồ, đây là điểm mấu chốt.

Ngươi đã quá hời rồi, lại còn muốn nữa?

Đại hòa thượng mặt dạn mày dày tỏ vẻ mong đợi đưa đầu tới gần: “Tới tới tới, mau đánh ta một cái đi!”

Lần này không chỉ riêng Lý Thiết cùng Từ Trường Thọ.

Ngay cả Nguỵ Vũ, Ngụy Nguyên Cát cùng đạo sĩ cũng là trợn tròn mắt, trên đầu đầy dấu hỏi chấm.

Hòa thượng đây là đang ngứa da à?

Đúng là sống lâu thấy lắm chuyện kỳ!

“Đây... Chính là do ngươi nói nha.”

Tần Hà nhấn mạnh, sau đó “vút” một tiếng, vung mạnh cái băng ghế bên cạnh lên, “vụt” một cái, hung hăng đập lên đầu đại hòa thượng.

“Rầm” một tiếng vang rất lớn, băng ghế lập tức đã biến thành hai khúc.

Đại hòa thượng trợn mắt, rụt đầu lại, con ngươi đảo tròn lên trên, thân thể lắc lư mấy lần “bạch” một cái, ngã xuống đất.

Tứ chi co giật, miệng sùi bọt mép.

Tần Hà thấy vậy nhìn sang mọi người xung quanh, chỉ vào hòa thượng rồi nói với vẻ mặt vô tội: “Các ngươi đều nghe thấy rồi đó, là hắn ta bảo ta đánh ta, chuyện không liên quan đến ta nha.”

“Không sai.” Từ Trường Thọ vội vàng giơ tay làm chứng, nói: “Yêu cầu như thế này, đời ta chưa từng thấy bao giờ.”

“Thật vô liêm sỉ.” Lý Thiết cũng lắc đầu.

Nói xong ba người trực tiếp ngồi xuống bàn, đại hòa thượng một người chiếm hai chỗ ngồi, còn về đạo sĩ, đã hô to một tiếng, bật dậy nhào về phía đại hòa thượng rồi: “Hòa thượng, hòa thượng, ngươi sao rồi?”

Vừa vặn trống ra một vị trí.

Không một chỗ thừa, cũng chẳng thiếu một chỗ.

Rất tốt.

Lên bàn tiệc, bên phải Tần Hà là Ngụy Nguyên Cát, đối diện là Nguỵ Vũ.

“Hai vị quan gia uống rượu không?”

Tần Hà phát huy ra kỹ xảo bắt chuyện cao siêu, nhếch miệng cười nói.

Ngụy Nguyên Cát nhìn đại hòa thượng đang nằm trên đất một cái, lại nhìn về phía Tần Hà, mặt giật giật đáp lại: “A đúng đúng, uống rượu uống rượu.”

Nguỵ Vũ thì trợn trắng mắt, tiếp tục không thèm để ý đến Tần Hà.

Tần Hà cũng không thức giận, đổi chén rượu, rót cho Từ Trường Thọ, Lý Thiết cùng bản thân mình một ly đầy, cười nói: “Một đường đi tới, các vị quan gia, huynh đệ không gặp phải nguy hiểm gì, hơn nữa còn có thu hoạch lớn, chi bằng chúng ta hãy cùng kính Thanh Ngưu Đại Tiên một ly đi?”

Đám người liếc nhìn nhau một cái, tất cả gật gật đầu, sau đó thi nhau nâng ly rượu lên, chỉ có Nguỵ Vũ thờ ơ, tựa như là chẳng hề nghe thấy.

“Ngụ ca.” Ngụy Nguyên Cát khẽ đụng Nguỵ Vũ một cái, điên cuồng ra hiệu.

“Các ngươi uống đi, hôm nay ta đột nhiên cảm thấy khó chịu, tửu lượng kém.” Nguỵ Vũ tỏ ra vẻ mặt chẳng hề bận tâm.

Tần Hà thấy vậy, khá lắm, đây là tức tối trong lòng a.

Trông cái dáng vẻ này, ngươi thành tâm mới có quỷ.

Khó trách mấy ngày gần đây cũng không thấy có lời cầu nguyện nào của hắn ta được ghi chép lại.

“Ừmm, gần đây thân thể Vũ ca không được thoải mái.” Ngụy Nguyên Cát vội vàng giảng hòa, sau đó thì thầm với Nguỵ Vũ: “Vũ ca, dù sao Thanh Ngưu Đại Tiên cũng có ân với ta, ngươi chỉ cần nhấp một chút gọi là thôi, tới tới tới.”

Nói xong hắn ta bưng chén rượu Nguỵ Vũ đưa tới.

Lúc này Nguỵ Vũ với miễn cưỡng nhận lấy, cũng không ra hiệu tỏ ý với đám người, đã tự mình uống một hơi cạn sạch.

Vẻ mặt mọi người hơi cứng đờ, chỉ có thể mặc kệ hắn ta rồi nâng ly tỏ ý với nhau, lại nói vài lời xã giao mới uống rượu trong ly.

Một ly rượu vào bụng, bầu không khí cũng tốt hơn một chút, đám người bắt đầu nói chuyện phiếm, chủ đề rất tự nhiên mà chuyển đến việc gần đây nhận được truyền pháp gì, cùng với việc dùng tư thế nào để bái đại tiên càng linh, kết quả đều rất không tồi.

Hơn mười ngày, kém nhất cũng từng nhận được một lần ban thưởng.

Công pháp, thuật pháp, đan dược, cảm ngộ, kinh nghiệm tu luyện,... đồ vật gì cũng có.

Bầu không khí dần dần náo nhiệt.

Chỉ có Ngụy Vũ âm trầm không lên tiếng, khuôn mặt thì càng nghe càng đen, nghiến răng ken két.

Mà lúc này ở một bên, đạo sĩ vừa là ấn huyệt nhân trung vừa là vỗ vỗ mặt, cuối cùng cũng đã làm cho đại hòa thượng tỉnh lại.

Đại hòa thượng lắc lắc đầu, vội vàng từ dưới đất bò dậy, sờ lên đầu, nhịn không được “rít” một tiếng.

Trên cái trán trơn bóng đã sưng lên một cục.

“Hòa thượng, đầu ngươi bị cửa kẹp à, đang yên đang lành ngươi tìm người đánh ngươi làm gì?” Đạo sĩ khiếp sợ hỏi, khá lắm, nguyên một băng ghế, thiếu chút nữa bị người khác đập chết.

“Ta không sao, ta rất tốt.”

Nhưng đại hòa thượng lại không có chút giác ngộ nào về cái gọi là ‘sinh mệnh đáng quý’, chỉ có nỗi ám ảnh ‘buổi sáng nghe được đạo, tối chết cũng cam lòng’, hắn ta lại ngó trái nhìn phải, tầm mắt khóa chặt vào Tần Hà đang ném muối đậu vào miệng ở bàn tiệc bên cạnh, lại đi tới.

“Ai, hòa thượng ngươi đừng có mà chơi xấu nha, vừa rồi là chính ngươi bảo người ta đánh mình nhá.” Từ Trường Thọ vừa trông thấy liền vội vàng đứng lên ngăn cản đại hòa thượng.

Đại hòa thượng sờ sờ cục u trên đầu, chần chờ trong chớp mắt, cắn răng giậm chân một cái, nói: “Không chơi xấu, không trách các ngươi, chính là....”

Nói đến cuối câu, đại hòa thượng nhìn về phía Tần Hà hỏi: “Có thể không dùng vũ khí hay không, chỉ cần dùng tay vỗ một cái?”

“Ngươi... chắc chứ?” Mặt Tần Hà giật giật.

“Chắc chắn, chắc chắn.” Đại hòa thượng lướt qua Từ Trường Thọ, đi tới trước mặt Tần Hà, gật đầu như gà mổ thóc.

Đạo sĩ nghe vậy, theo bản năng muốn tiến lên ngăn cản.

Còn tới nữa?

Kết quả Tần Hà căn bản là không cho hắn ta thời gian phản ứng, nhanh như chớp giơ tay lên vỗ một cái lên đỉnh đầu đại hòa thượng.

Năm mươi năm nội kình!

“Rầm!”

Đại hòa thượng rụt đầu lại, thân thể lay một cái, hai con mắt lại bắt đầu trợn lên.

“Hòa thượng!” Đạo sĩ cực kỳ hoảng sợ, vội vàng chạy đến dìu hắn ta.

Hòa thượng méo miệng, run run rẩy rẩy chỉ vào Tần Hà: “A di cả nhà ngươi Phật, ngươi... sao tay ngươi...nặng như vậy?”

“Cái này a?”

Tần Hà giơ tay lên, tỏ vẻ chân thành nói: “Cái này là Thiết sa chưởng.”

Hòa thượng nghe vậy, thân hình béo mập duỗi thẳng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, tứ chi lại bắt đầu co giật, miệng sùi bọt mép.

Thể trọng cực lớn còn khiến đạo sĩ đang đỡ “ối” một tiếng, té ngã trên đất.

Đám người thấy thế, hai mặt nhìn nhau.

Từ Trường Thọ lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi, nói: “Đã từng gặp yêu cầu vô liêm sỉ, nhưng chưa từng thấy yêu cầu nào vô liêm sỉ đến như vậy, bị đánh còn có thể nghiện à?”

Bình Luận (0)
Comment