“Đây là bệnh, cần phải trị.” Lý Thiết còn bổ thêm một câu.
Không chỉ hai người bọn họ, người xung quanh trông thấy cảnh tượng này cũng đều đang lắc đầu.
Tin đồn về trận tranh cãi của hòa thượng cùng đạo sĩ đã sớm bị lan truyền ra, hơn nữa còn trở thành một giai thoại vui trong thành Tế Nam.
Tin đồn truyền từ miệng người ngày sang miệng người kia, đầu đường này vẫn còn chỉ là đại hòa thượng cùng đạo sĩ tranh cãi, đến giữa đường đã biến thành đại hòa thượng có ý đồ cưỡng bức đạo sĩ, đến cuối phố đã đồn thành, Lăng Vân Quan cùng Kim Quang Tự muốn trở thành thông gia, nhưng hai bên đều không có nữ nhân, cho nên để hai tên đệ tử làm gay.
Dù sao thì khó nghe đến mức không thể nghe nổi.
Đám người rải lời đồn nói có mắt có mũi, như là được tận mắt chứng kiến vậy.
Không quan tâm người nghe tin hay không, nhưng hai người này đã xem như nổi danh.
Cho nên lại thêm việc hôm nay, không ít người nhìn đại hòa thượng cùng đạo sĩ với ánh mắt rất kỳ lạ.
Chuyện khác không rõ ràng, nhưng đại hòa thượng chắc chắn là có khuynh hướng chịu ngược (máu M).
Nhưng mà trong thế giới giang hồ vốn đã có đủ loại người kỳ quặc quái lạ, cho nên cũng chỉ đàm tiếu mà thôi, không có ai đi tìm tòi thật giả.
Yến tiệc vẫn còn tiếp tục.
Thật tâm mà nói, hơi có chút sơ sài.
Thức ăn đều là những món thông thường, không khác gì đĩa đồ nhắm trong phòng Tần Hà.
Món chính thế mà còn có màn thầu, thịt thì chính là chút cá ướp muối, dưa muối gì đó.
Có điều số lượng đủ no bụng.
Nhưng ăn tiệc mừng không chú trọng là đồ ăn có tốt hay không, chủ yếu là bầu không khí.
Niềm hy vọng mang tới hân hoan vui sướng cao hơn hết thảy, khiến cho người ta tinh thần tỏa sáng, cho dù là thân đang ở trong nghịch cảnh cùng khốn cảnh.
Thân ở tiền tuyến chiến tranh, ở nơi nguy hiểm nhất, ở ngay trung tâm gió lốc, chống cự đại quân Bạch Liên không ai bì nổi, mạnh mẽ kiên cường nâng lên chút khí vận cuối cùng cho Đại Lê.
Áp lực lớn đến có thể tưởng tượng được, người thần kinh yếu còn có thể bị dọa đến mất ngủ cả đêm .
......
Vài ngày sau yến hội, tin tức tốt theo nhau mà đến.
Đại quân triều đình thế như chẻ tre, mà có một điều rất kỳ lạ là đại quân chủ lực của Bạch Liên đang chiếm đóng ở ngoài thành Tế Nam lại không có bất kỳ một phản ứng nào.
Không như trước kia xuất quân ra ngăn cản, cũng không có dáng vẻ chỉnh quân chuẩn bị chiến đấu, càng không có công thành lần nữa.
Cứ như vậy ngồi xem quân yểm trợ ngoại vi Bạch Liên bị đại quân triều đình lấy ưu thế tuyệt đối nghiền ép, từng tầng từng tầm sụp đổ.
Tiến triển thuận lợi như vậy lại khiến đại quân triều đình không khỏi sinh ra nghi ngờ.
Chủ soái Trấn Quốc Tướng quân Tào Văn Chiếu vội vàng thu hẹp quân tiên phong, xuất thám mã ra khắp tứ phía, xác định quét sạch tất cả các cứ điểm xung quanh mới có thể tiếp tục tiến lên, chỉ sợ trúng mai phục.
Lấy ra hết sự cẩn thận khi hành hành quân ở quan ngoại.
Mặc dù mật thám tình báo đã báo cáo nhiều lần, rằng trong nội bộ đại quân Bạch Liên đã xảy ra vấn đề lớn, rất nhiều cao thủ bị mất tích một cách không rõ ràng, nghi ngờ có thể là trung khu đã bị tê liệt.
Quả nhiên, vào lúc đại quân triều đình sắp đột phá lá chắn cuối cùng, đại quân Bạch Liên thật sự đã ầm ầm tan rã.
Mấy chục vạn người vứt bỏ áo giáp, mỗi người phân một chút lương thực và tiền bạc biến từ binh thành dân, nhanh chóng tản vào dân gian, biến mất không thấy bóng dáng.
Sau khi đại quân Bạch Liên tan rã, những quân yểm trợ còn lại cũng thi nhau tán loạn.
Binh sĩ Bạch Liên vốn là dân nghèo, gần như trong vòng một đêm đã biến mất không còn thấy bóng dáng, hỗn loạn chia của, vội vàng nhanh chân rời đi, chi đại quân phản loạn không ai bì nổi này cứ như vậy biến mất như chưa từng xuất hiện.
Lúc mới bắt đầu đại quân triều đình thế như chẻ tre, đến giữa thì cẩn thận hết mực, đến cuối cùng cùng vì sự trì hoãn này, mãi đến năm ngày sau mới vừa tới bên dưới thành Tế Nam.
Thu phục Tế Nam, mây khói chiến chanh to lớn trên khắp đất Lỗ đã nhanh chóng tiêu tan.
Cứ như vậy lại qua hơn một tháng, đất Lỗ đã hoàn toàn được dẹp yên.
Đông đi xuân đến, băng tuyết hòa tan, đại địa đói khát hấp thu lấy “nước mưa” từ mùa đông mang tới.
Chồi non cỏ cây ương ngạnh nằm im cả một năm qua cũng đã bắt đầu vươn ra đầu cành.
Trong vô số những phế tích, dân chúng còn sống sót sau trận chiến bắt đầu chỉnh lý lại gia viên.
Sau khi dọn dẹp tưởng đổ, xương cốt di dài, đất Lỗ lại nghênh đón vòng luân hồi hưng suy mới.
Bách tính mênh mông giống như là cỏ dại trên đồng, sau lửa cháy vẫn luôn có thể chào đón mùa xuân mới.
Không gian người chết bỏ lại, không qua bao lâu sẽ bị nhân khẩu mới thay thế.
Luân hồi chính là như thế, những vòng lặp đi lặp lại.
Chỉ là nếu tản bước giữa thôn xóm, khó tránh khỏi hiu quạnh vắng vẻ.
Trăm dặm không có người ở, mười dặm không tiếng gà gáy.
“Gia, rốt cuộc thì chúng ta đi đâu vậy?”
Ở một nơi phía đông nam cách thành Tế Nam hơn trăm dặm, Tần Hà cưỡi con bê vàng, Vương Thiết Trụ cưỡi con lừa nhỏ, rải bước tiến lên trên cánh đồng không rõ mục đích.
Sau khi ra khỏi thành Tế Nam, Tần Hà cũng không nói là đi đâu, nhưng dưới chân lại có đường, đi qua hết thôn xóm bị tàn phá này đến thôn xóm bị tàn phá khác.
Một đường, mưa gió đi cùng.
“Không đi đâu, đi bừa.” Tần Hà đội mũ rộng vành, mỉm cười nói.
“Đại quân triều đình đã khải hoàn, chúng ta không đi cùng sao?” Từ khi Vương Thiết Trụ trở thành người cũng trở nên nói nhiều hơn.
“Đợi khi nào đi hết đất Lỗ, chúng ta liền trở về, theo kịp.”
“Tại sao phải đi hết đất Lỗ?”
“Bởi vì ta đã đồng ý với một người, năm sau đất Lỗ sẽ mưa thuận gió hòa.”