Đại vương bát ngẩn người, không hiểu cho lắm.
Ngẩng đầu nhìn trời, gió cuốn mưa xuân, nước mưa rơi không ngừng, vô số chồi non xanh biếc bị ngả cong đầu, nước mưa dọc theo những khe rãnh, dốc núi hội tụ thành dòng, chảy về đồng ruộng xa xa.
Khắp nơi đều là ướt át.
Kề từ sau khi rời khỏi thành Tế Nam, mưa vẫn rơi như vậy, hôm nay đã là ngày thứ ba, không hề ngừng lại chút nào, mà mưa cũng không lớn thêm, cũng không nhỏ đi.
Cho tới bây giờ đại vương bát chưa từng gặp cơn mưa nào kỳ lạ như vậy.
Thế là cứ như vậy, đi một đường, mưa một đường, đi một đường, mưa một đường.
Đảo mắt đã rất nhiều ngày trôi qua.
Một ngày này, cuối cùng mưa cũng đã nhỏ đi.
Nhưng Tần Hà lại tăng nhanh tốc độ, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn trời, tựa như đã phát hiện ra điều gì đó dị thường.
Lại qua một ngày nữa, mưa đã tạnh.
Theo lý thuyết, mưa đã tạnh, không còn ẩm ướt, hẳn là cảm giác cũng phải trở nên thoải mái hơn chút.
Nhưng đại vương bát lại không cảm thấy thoải mái một chút nào, ngược lại còn cảm thấy thủy khí quanh thân như là bị xua tản đi một cách khác thường, cảm giác khô nóng khó chịu.
Cỏ cây khô héo khắp nơi, mặt đất nứt nẻ.
Thỉnh thoảng có thể thấy được thi cốt không tên ngã rạp trên đất, hấp dẫn vô số ruồi nhặng cùng quạ đen.
“Gia, nơi này không thích hợp.”
Đại vương bát quan sát xung quanh, càng nhìn càng giật mình sợ hãi, xem như một Thủy tộc, nó khá là nhạy cảm với nồng độ hơi nước xung quanh.
Đại hạn nơi này đã không phải là vấn đề trời không hạ mưa xuống, mà là có một cỗ lực lượng đang điên cuồng xua đuổi thủy khí, cực kỳ cường đại.
Tần Hà gật đầu, mắt nhìn về phía chân trời xa xa, bóng dáng một ngôi trấn nhỏ xuất hiện ở cuối chân trời, bèn nói: “Năm thiên tai nhiều yêu ma quỷ quái, chúng ta tới đó thử xem, có lẽ sẽ có đầu mối nào đó.”
Một đường đi tới, tất nhiên Tần Hà không phải là không có mục đích, hắn chính là đang dẫn mây cho mưa.
Đại lượng công đức gia thân, cuối cùng đã cho Tần Hà tiền vốn để thi triển ra thuật Hô phong hoán vũ.
Thuật Hô phong hoán vũ: Học tập thuật này, ngài có thể hóa thành Thần Lôi Vũ, hàng trạch nhân gian.
Chú thích: Thuật này cần tiêu hao công đức.
Nhắc đến thuật Hô phong hoán vũ, phải nói là rất thần kỳ, pháp thuật câu thông lực lượng gió, mây, sấm sét, mưa, nhất niệm gió tới, nhất niệm mây tuôn, niệm tiếp giông tố cùng đến.
Thi triển ở phạm vi nhỏ cũng không tính quá hao tổn công đức.
Một đường đi tới, mưa gió làm bạn, lượng công đức tiêu hao cũng chưa vượt qua mười vạn.
Nhưng mà sau khi tới nơi này, dù đã sử dụng ba phần pháp lực, mấy vạn công đức, song lại là một giọt mưa cũng chưa rơi xuống.
Gió bị ngăn trở, mây cũng bị ngăn trở.
Trên trời cao mênh mông, hình như có một lực lượng kỳ lạ nào đó đã che đậy mây mưa.
Phía dưới đại địa rộng lớn còn có một chùm khô nóng phá đất mà lên.
“Gia, ta đi trước dò đường!”
Đại vương bát gật đầu, vội vàng móc một cây củ cải ở trong túi ra, treo vào một cái cần câu, thả xuống trước mặt con lừa.
“Âu a âu a...”
Con lừa vừa nhìn thấy cây củ cải, lập tức mở to hai mắt hưng phấn kêu to, miệng mở rộng tiến lên muốn cắn lấy cây củ cải kia, bước chân cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều.
Con bê thấy vậy thì thở phì ra một hơi dài, tức giận nói: “Gia, cái tên kia ngu ngốc như vậy, dựa vào cái gì mà đồng hành cùng ta, ta cảm thấy mình đang bị nhận lấy vũ nhục, nhục nhã vô cùng!!”
Tần Hà nghe vậy không khỏi mỉm cười.
Sau khi đại vương bát trở thành người, thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài đi dạo một mình.
Có mấy lần đại vương bát muốn kéo con bê vàng đi cùng, nhưng kết quả con bê vàng chẳng thèm nể mặt đại vương bát, không chỉ không để đại vương bát cưỡi nó, còn tuyên bố muốn cưỡi đại vương bát.
Một tới hai đi, đại vương bát tức giận, liền dắt về một con lừa nhỏ không biết lấy từ nơi nào.
Ôi! Cái dáng vẻ kia, làm cho con bê vàng tức tối không nhẹ.
Cái con lừa nhỏ kia đúng là mang tính cách của một con lừa, dắt không đi, đánh thì lùi lại, còn rất thích vẩy móng.
Cuối cùng đại vương bát không có cách, liền nghĩ ra một chiêu treo củ cải này.
Kết quả đúng là dùng rất tốt.
Con lừa bướng bỉnh kia vẫn luôn cho rằng mình có thể ăn được cây củ cải đằng trước.
Sau khi thử nghiệm thành công, mỗi lần đại vương bát cưỡi lừa ra ngoài, nhất định sẽ mang theo củ cải cùng cây gậy trúc.
Tất nhiên là con bê vàng nhìn mà ngứa mắt.
Cái thứ đồ gì đây?
Dùng lại câu nói của nó, cái này gọi là mặt mũi “tộc có móng” đều đã bị con lừa ngu ngốc này ném sạch.
“Mấu chốt không phải là ngu ngốc hay không, mấu chốt là đằng trước phải có mồi nhử, sau khi đến nơi, Vương Thiết Trụ thật sự vẫn sẽ cho nó ăn củ cải.” Tần Hà cười nói.
“Một cây củ cải đã có thể dụ dỗ nó, ta cảm thấy ngu ngốc vẫn là điểm mấu chốt.” Con bê vàng khẳng định.
“Ngươi chắc chắn chứ?” Tần Hà hơi nghiêng đầu.
“Xác định cùng với chắc chắn, nó chính là tên ngu xuẩn.” Con bê nói chém đinh chặt sắt.
Tần Hà mỉm cười không nói gì, móc từ không gian dưới nách ra một cái cần câu giống hệt như Vương Thiết Trụ, lại lấy ra một viên Cường Thú đan treo lên trên, rủ xuống phía trước đầu con bê.
Con bê vàng sững sờ, dừng bước lại, cái mũi phập phồng mấy lần, sau đó mắt bò sáng bừng lên, kêu to: “Bò....ò....”
Phóng nhanh như một làn khói.