Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 327 - Chương 327 - Trấn Nhỏ Vùng Sông Nước

Chương 327 - Trấn nhỏ vùng sông nước
Chương 327 - Trấn nhỏ vùng sông nước

Tốc độ đột nhiên bộc phát kia, “sưu” một tiếng đã sượt qua bên cạnh con lừa nhỏ, sau mấy cái nháy mắt cũng chỉ có thể trông thấy cái đuôi con bê vàng đang vung vẩy.

Đại vương bát suýt chút nữa đã bị xốc bay ra khỏi lưng lừa, tức giận đến mức mặt mày tái mét, ý gì đây?

Bắt nạt con lừa nhỏ của ta chạy không nhanh đúng không?

Ta không chạy ngươi cũng không chạy, ta vừa chạy ngươi liền chạy nhanh như vậy?

Vương bát đản!

“Giá giá!”

Đại vương bát vội vàng lại móc ra một cây củ cải mùa đông to bự, bỏ thêm vào đầu cần câu trước mặt con lừa.

“A âu, a âu...”

Con lừa nhỏ vừa thấy, vươn lưỡi ra chạy nhanh hơn.

.....

Qua một lát sau đã đến trấn nhỏ.

Tần Hà từ trên lưng bê nhảy xuống.

Đây là một thị trấn không nhỏ, nếu như xây một tường thành bao quanh, hoàn toàn có dáng vẻ của một thành nhỏ.

Trấn nhỏ không trải qua chiến loạn, kiến trúc, nhà ở ở nơi này có vẻ tinh xảo đẹp đẽ hơn những nơi khác, trong những nơi lọt vào trong tầm mắt có thể thấy được mấy gian đình viện, ngói xanh tường đỏ, đình đài lầu các, vừa nhìn đã biết không phải gia đình bình thường.

Nhưng mà điều khiến cho người ta sợ hãi chính là, trấn nhỏ lúc này cực kỳ yên tĩnh vắng lặng, trên đường đầy những cành khô cùng lá rụng, không người quét dọn.

Toàn bộ trấn nhỏ trống không, sát khí cùng tử khí nồng đậm quanh quẩn.

Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hai ba bóng người, nhưng đều là thoáng qua nhanh chóng, giống như là quỷ mị, phảng phất như đang né tránh thứ gì đó.

Nhưng thứ khiến người ta nhìn thấy mà giật mình sợ hãi nhất, chính là đáy hồ trơ trọi ngoài trấn.

Đây là một trấn nhỏ gần mặt nước, bên cạnh là một cái hồ rộng với lượng nước cực kỳ dư thừa.

Có điều giờ khắc này, toàn bộ hồ nước đã cạn khô trở thành một vùng đất trắng, khe nứt to lớn đến độ hoàn toàn có thể khiến một người lớn rơi vào.

Khe nứt cực sâu, từ trong cái khe còn có từng luồng khói bụi bốc lên, từ cách hơn mấy chục bước kéo dài đến xa cuối chân trời, giống như là một lò đốt khổng lồ, đến mức cả bầu trời đều bị khói bụi bao phủ.

Dọc theo bờ hồ có rất nhiều thuyền đánh cá mắc cạn trên bãi bùn mặt đất, ngổn ngang lộn xộn, ngẫu nhiên có thể thấy được vài chiếc thuyền hoa.

Không thể nghi ngờ, đây vốn là một trấn nhỏ vùng sông nước cực kỳ náo nhiệt.

Thuyền hoa tồn tại, chứng tỏ ở đây đã có kỹ nghệ được nhiều người ưa thích, đây là tiêu chí về sự hưởng lạc.

Nhưng không biết vì lý do gì, đã trở thành dáng vẻ như bây giờ.

Không có cái gì do dự, Tần Hà bước từng bước tiến vào trấn nhỏ.

Ngày xuân đã ấm dần lên, cây cối hai bên đường vẫn còn khô héo, không thấy một chút màu xanh nào.

“Răng rắc răng rắc”

Cành khô lá rụng dưới chân bị giẫm nát, mỗi bước đều phát ra tiếng vang.

Âm thanh này kinh động đến những ánh mắt trong nhà, xuyên thấu qua khe cửa cùng lỗ thủng trên cửa sổ nhìn ra, sau khi chạm phải ánh mắt Tần Hà lại vội vàng tránh đi.

Thuận phong nhĩ có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở hổn hển của bọn họ.

Cả tòa trấn nhỏ, đều run rẩy trong bầu không khí khô cằn.

Tiến vào trong trấn, từng nhà đều đóng chặt cửa sổ, trước cửa đa số nhà đã chất đống bụi đất đến mắt cá chân, rõ ràng là người đã rời đi.

Ngay vào lúc Tần Hà đang buồn bực vì không biết đi đâu tìm người hỏi thăm chút tình huống, mùi rượu thoang thoảng lại xen lẫn trong khói bụi bay vào xoang mũi Tần Hà.

Tần Hà dừng bước lại, nhìn về phía mùi rượu bay tới, nơi đó là một góc đường, ở đó dựng lên một quán rượu nhỏ, mấy cái bàn nhỏ cùng một cái lò lửa, trên lò lửa đang hâm nóng rượu.

Tần Hà đi tới, chỉ thấy trước sạp có dựng một tấm biển hiệu, hơi nghiêng ngả gắn ở bên cạnh lò lửa, phái trên viết bốn chữ: Quầy Rượu Trăm Lượng.

Chủ quán là một nam tử trung niên để râu cá trê, làn da vàng vọt như nến, đang nằm vểnh chân bắt chéo trên ghế, nhàn nhã cắn hạt dưa, trông thấy Tần Hà đi tới cũng chẳng thèm ngồi dậy, chỉ là nhạt nhạt hỏi một câu: “Uống rượu?”

Tần Hà gật đầu, “Uống rượu”.

“Ngồi đi.” Chủ quán chỉ chỉ cái bàn sau lưng.

Tần Hà ngồi xuống, chủ quán đứng dậy múc một bầu rượu, lại bưng lên một đĩa hạt dưa đặt xuống trước mặt Tần Hà, còn thuận tay bốc một nắm hạt dưa trong đĩa rồi ngoắc ngoắc tay nói: “Một trăm lượng.”

Tần Hà nhìn sang cái biển hiệu “Quầy Rượu Trăm Lượng”, không nói hai lời, móc ra hai thỏi bạc ròng đưa tới.

Chủ quán nhận lấy, tiện tay ném vào cái hộp gỗ bên cạnh ghế nằm, cái dáng vẻ tùy ý kia, giống như là thứ ném vào không phải hai thỏi bạc ròng, mà chỉ là hai đồng tiền vậy.

Tần Hà thấy vậy thì rất tò mò, nhưng lại không mở miệng hỏi thăm.

Toàn bộ trấn nhỏ người nào người nấy đều run rẩy sợ hãi, chỉ có ông ta nằm ở đầu đường giống như bình thường.

Mấu chốt nhất là, một bầu rượu một đĩa hạt dưa đưa giá một trăm lượng bạc.

Bán cả con bê vàng cùng con lừa cũng không được cái giá này.

Ông ta không bị người ta đánh chết, tất có lối riêng.

Tần Hà chính là muốn nhìn thử một chút, đây rốt cuộc là con đường gì?

Cái gì?

Không có lối riêng, chỉ là lừa đảo lòng dạ độc ác?

Không sao cả, nếu không có lối riêng, cứ tiễn ông ta lên đường là được.

Cho nên Tần Hà cũng không vội vàng, đất Lỗ bị tàn phá, ra khỏi thành muốn tìm được một nơi có thể uống rượu cũng không hề dễ dàng.

Rót một ly đầy uống một hớp rượu, rượu không ngon không dở, nhưng thắng ở nhiệt độ phù hợp, hơi nóng ấm, không đến nỗi khó uống.

“Nguyên Thanh thượng nhân giá lâm, Nguyên Thanh thượng nhân giá lâm!!”

Đúng lúc này, hai tiếng nói đồng thanh đột nhiên vang lên, âm thanh cứng nhắc, không có một chút nhân khí nào.

Tần Hà theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một cỗ kiệu nâng đang đi tới.

Thân thể hai tên kiệu phu nâng kiệu thẳng đơ, cứng ngắc, khuôn mặt đờ đẫn.

Ngồi trên kiệu là một phương sĩ mắt lé, khuôn mặt gầy nhọn, ánh mắt lộ ra vẻ đầu cơ cùng tham lam, trông thấy quán rượu, vội vàng hạ lệnh: “Dừng lại, dừng lại.”

“Thanh Nguyên thượng nhân dừng lại, Thanh Nguyên thượng nhân dừng lại!!” Kiệu phu với khuôn mặt đờ đẫn lại đồng thanh hô, dừng lại trước quán rượu.

Bình Luận (0)
Comment