Tần Hà thấy vậy, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Người quen cũ a.
Nguyên Thanh quán chủ, Tiền Vô Lượng.
Sau khi bị mình đánh một quả Phích lịch pháo ở thành Lâm Thanh thì không thấy ông ta nữa, không ngờ rằng ông ta lại xuất hiện ở nơi này.
“Hạ kiệu!”
Tiền Vô Lượng lại hạ lệnh, hai tay bám chắc vào đòn khiêng kiệu.
“Thanh Nguyên thượng nhân hạ kiệu, Thanh Nguyên thượng nhân hạ kiệu!”
Hai tên kiệu phu hô to, đồng thời “bá” một cái, trong nháy mắt hạ kiệu xuống.
Hai tay Tiền Vô Lượng nắm chặt lấy đòn khiêng xem như là đã có dự kiến từ trước, lại không có chuyện kiệu đã hạ xuống mà người còn trên không trung, ngã dập mông lần nữa.
Đây là đã ngã ra kinh nghiệm.
Tiếp đó Tiền Vô Lượng đi đến trước mặt chủ quán, cúi đầu khom lưng nói: “Tiền Vô Lượng bái kiến Ngân đạo trưởng.”
Nói xong lại vội vàng móc ra hai thỏi bạc nguyên bảo lớn, khoảng chừng hai trăm lượng, nói: “Đây là tiền góp của tiểu nhân.”
Chủ quán rượu vẻ mặt không thay đổi phun vỏ dưa ra, nói: “Ngươi phải năm trăm lượng.”
Vẻ mặt Tiền Vô Lượng lập tức cứng đờ, nhưng lại không dám trái lời, mặt hơi giật giật mò một thỏi kim nguyên bảo nhỏ từ trong túi ra, nói: “Thỏi vàng này có thể tương đương với ba trăm lượng.”
“Đi ngồi đi.”
Chủ quán rượu phất phất tay, từ đầu đến cuối chẳng thèm nhìn lấy Tiền Vô Lượng một cái.
“Vâng.”
Tiền Vô Lượng đau lòng ném vàng bạc nguyên bảo vào hộp gỗ, tự mình lấy một bầu rượu và một đĩa đậu muối, tự tìm một cái bàn ngồi xuống.
Tần Hà lập tức càng ngạc nhiên.
Tiền góp?
Mình đây là đã gia nhập vào một đoàn đội nào đó một cách không hiểu thấu?
Có chút thú vị nha.
Nghĩ nghĩ, Tần Hà vẫy tay với Tiền Vô Lượng, ra hiệu ông ta tới ngồi chung.
Chắc chắn Tiền Vô Lượng biết tình huống là như thế nào.
“Bằng hữu, có chuyện gì sao?” Tiền Vô Lượng quan sát Tần Hà vài lần, hỏi.
Lúc này Tần Hà đã thay đổi khuôn mặt, cho nên ông ta không thể nhận ra, chỉ cảm thấy áo gai trên người Tần Hà trông có vẻ hơi quen mắt.
“Có việc muốn hỏi ngươi.” Tần Hà trả lời.
“Có việc?” Con ngươi Tiền Vô Lượng đảo quanh một vòng, gật gật đầu, nâng bầu rượu và đồ nhắm tới ngồi cùng Tần Hà, hỏi: “Ngươi có chuyện gì?”
“Lúc nào làm việc?” Tần Hà hỏi một câu lập lờ nước đôi.
Đương nhiên là hắn không thể vừa mở miệng đã lộ ra nhân bánh. Nếu như lập đội, vậy tất nhiên là làm việc gì đó với một mục đích đặc biệt, hỏi một câu làm việc, làm cái gì cũng đều phù hợp.
Quả nhiên lời này không khiến cho Tiền Vô Lượng nghi ngờ, ông ta lắc đầu: “Ta đây cũng không rõ, chỉ là nếu đã giao tiền góp, vậy thì cứ chờ thôi, Ngân đạo trưởng sẽ tự có sắp xếp.”
Tần Hà tiếp tục tìm hiểu: “Ngươi cảm thấy việc này có thể thành không?”
“Có Ngân đạo trưởng ở đây, cùng lắm thì ăn chút thiệt thòi, không đến mức bị bỏ mệnh.” Tiền Vô Lượng trả lời, sau đó còn nói thêm: “Nếu như may mắn bắt được Bạt thi kia, nhất định là phát tài.”
Lời này vừa ra, Tần Hà theo bản năng cảm ứng chủ quán, kết quả phát hiện thực lực ba động của ông ta lại có chút mơ hồ, cũng không biết là do công pháp đặc thù, hay là trên người có bảo vật đặc biệt nào đó.
Nhưng có một điều không thể nghi ngờ, ông ta là một cao thủ, bằng không Tiền Vô Lượng cũng sẽ không tất cung tất kính với ông ta như vậy.
Tiếp đó chính là “bạt thi” trong miệng Tiền Vô Lượng.
Cổ ngữ có nói, ruộng cạn xuất ra bạt, lấy tên Hạn Bạt.
Đây là một loại cương thi đặc thù có thể chế tạo ra hạn hán với phạm vi lớn, cực kỳ cường đại.
Nơi đây ngăn mây ngăn gió, thuật Hô phong hoán vũ mất đi tác dụng, nhất định là có liên quan tới Bạt thi này.
Điều này khiến Tần Hà hơi kích động.
Bạt thi chính là cương thi cao giai biến dị, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Cổ tịch ghi chép, bạt thi phẩm cấp có thể đạt từ lục phẩm đến cửu phẩm.
Phải biết, nhảy cương phiên bản biến đổi thăng cấp cùng lắm cũng chỉ tứ phẩm, Thi Vương phi thiên, Kim giáp thi không quá ngũ phẩm.
Bạt thi thấp nhất đã là lục phẩm, mà có thể khiến cho cả đất Lỗ đại hạn tuyệt đối không thể là cấp thấp nhất.
Chênh lệch giữa mỗi phẩm cấp giống như lạch trời, thực lực có thể hoàn toàn nghiền ép.
“Bảo bối” như vậy, sao có thể không làm cho Tần Hà kích động chứ?
Đây ít nhất cũng thuộc cấp bậc “Quý phi”, nói không chừng còn có thể phong Hậu.
“Bằng hữu, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau chưa?” Lúc này Tiền Vô Lượng nghi ngờ dò xét Tần Hà, càng nhìn càng cảm thấy Tần Hà rất quen.
“Chưa từng gặp mặt.” Tần Hà lắc đầu một cách cực kỳ dứt khoát, chết cũng không thừa nhận.
Tiền Vô Lượng gãi gãi đầu, có điều trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra, bèn hỏi tiếp: “Ngươi giao bao nhiêu tiền góp?”
“Ít hơn ngươi một chút.” Tần Hà xảo quyệt trả lời.
Hiển nhiên Tiền Vô Lượng không hài lòng với đáp án này, nhưng vào lúc này, một nam tử thanh niên mặc đồ trắng như thư sinh cõng một cái hòm xiểng xuất hiện trước quán rượu, hấp dẫn sự chú ý của Tiền Vô Lượng, thanh niên khom người nói: “Vãn bối bái kiến Ngân đạo trưởng.”
Chủ quán ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái, nói: “Tiền góp hai trăm lượng.”
“Vâng.”
Thư sinh áo trắng không chút do dự giao ra hai trượng lượng, tiếp đó cũng giống như Tiền Vô Lượng, tự mình lấy rượu và đồ nhắm, ngồi xuống cái bàn mà Tiền Vô Lượng ngồi ban nãy. Hắn ta còn mỉm cười chào hỏi Tần Hà, lại nói với Tiền Vô Lượng: “Tiền quan chủ, đã lâu không gặp, nội thương của ngài khôi phục thế nào rồi?”
“A ha ha, đa tạ quan tâm, vẫn ổn vẫn ổn.” Mặt Tiền Vô Lượng co quắp, miễn cưỡng cười đáp lại.
“Hắn ta là ai?” Tần Hà hỏi bâng quơ không chút khách khí .
Tiền Vô Lượng cắn chặt hàm răng, dùng giọng rất nhỏ nói: “Một trong tứ đại Khôi thủ của Thi môn, Bạch Lưu Ly.”
Tần Hà liếc nhìn một cái, cmn.
Cái gì gọi là duyên phận? Đây chính là duyên phận!
Tứ đại Khôi thủ Thi môn, mình đã gặp hai người rưỡi, còn diệt đi một người.
Đã từng gặp An Trùng Cửu cùng Kim Ô Hào, nửa người kia là được chứng kiến thủ đoạn nhưng chưa từng gặp mặt, Thiên thi quỷ mẫu, Nguyễn Thiên Ngưng.
Chỉ có Cốt thi Bạch Lưu Ly là hoàn toàn chưa từng có bất cứ một sự giao thoa nào.
Không ngờ được rằng lại đột nhiên gặp mặt trực tiếp như vậy, so với Nguyễn Thiên Ngưng còn ôm tỳ bà che nửa mặt kia thì dứt khoát hơn nhiều.
Tần Hà không khỏi đánh giá Bạch Lưu Ly vài lần.
Hào hoa phong nhã, nụ cười dịu dàng, mặc một bộ quần áo trắng trông như thư sinh, so sánh với danh hào của hắn ta thì thật sự là khác biệt quá lớn.
“Ngươi sợ hắn ta?” Tần Hà thu hồi ánh mắt, hỏi Tiền Vô Lượng.
Lúc này Tiền Vô Lượng đang đưa lưng về phía Bạch Lưu Ly, sau khi ông ta trả lời Bạch Lưu Ly xong liền lộ ra dáng vẻ vừa nghiến răng nghiến lợi vừa có chút sợ sệt, khỏi phải nói có bao nhiêu đặc sắc.
Sắc mặt Tiền Vô Lượng lúc xanh lúc đỏ một hồi, vẻ mặt trông như sắp khóc nói: “Nội thương của ta chính là do hắn ta đánh.”
Tần Hà: “.....”