Tần Hà hơi cảm thấy hỗn độn, theo bản năng liếc nhìn Bạch Lưu Ly một cái.
Nói tới, Bạch Lưu Ly đã đánh người ta sau đó lại còn hỏi thăm, ngươi có ý tốt à?
Giống bản đại tiên, có đánh người ta cũng phải đổi khuôn mặt đi ra ngoài.
Làm người vẫn phải có điểm hạn mức a uy.
Bạch Lưu Ly thấy Tần Hà nhìn mình, mỉm cười, còn bưng chén rượu lên tỏ ý với Tần Hà.
Tần Hà ngượng ngùng, cũng bưng lên ly rượu đáp lại.
Sau đó hắn mới nhìn Tiền Vô Lượng, hỏi: “Đánh chỗ nào?”
Tiền Vô Lượng cắn răng chỉ vào trái tim của mình, lại xòe hai ngón tay chỉ vào mắt của mình, nhả ra bốn chữ: “Còn có nơi này.”
Tần Hà lập tức hít sâu một hơi.
Khá lắm.
Thương thế kia có hơi nặng đấy.
Nguyên bản hắn còn cho rằng cặp mắt lé này là do trời sinh đấy, hóa ra là bị người ta đánh ra.
Còn đánh cả vào tim, không biết có bao nhiêu “thương” tâm đâu.
*( Thương tâm: tổn thương trái tim, làm đau lòng).
“Nguyên nhân là gì?” Tần Hà truy vấn.
Con ngươi Tiền Vô Lượng đảo quanh một vòng, cứng cổ nhỏ giọng nói: “Hắn ta... cướp đồ vật của ta.”
Tần Hà lại liếc nhìn Bạch Lưu Ly một cái.
Ngươi giỏi lắm Bạch Lưu Ly!
Lại dám cậy lực đánh người, còn trắng trợn cướp đoạt đồ vật của người khác.
Chỉ bằng hai điểm này, nhất định phải đánh dấu cho ngươi hai hạt đậu đen.
Thanh Ngưu Đại Tiên có pháp chỉ, gom đủ ba hạt đậu đen liền miễn phí đưa tặng ấm áp.
Bây giờ chỉ còn thiếu một hạt.
“Ừmm, hắn ta còn có hành vi tội ác nào khác không?” Tần Hà xoa xoa tay hỏi.
“Hắn ta... ờm... ừ...” Tiền Vô Lượng há miệng, sau đó nghiêng đầu ngẩn người, qua khá lâu cũng không nói chuyện.
Tần Hà xoa tay đến mức sắp tóe lửa vẫn không đợi được câu tiếp theo của ông ta.
“Vô lượng cả nhà ngươi cái Đại Thiên Tôn.... Nghiệp chướng, nơi đây nhất định là ra Hạn Bạt!”
Đúng lúc này, một tiếng đạo hiệu dở dở ương ương lại vang lên, cách đó không xa từ trong gió lốc cuốn lên cành khô lá rụng, hai thân hình một mập một gầy đang bước nhanh đi tới. Người gầy giống khỉ chính là đạo sĩ, người dáng dấp béo mập như Phật Di Lặc chính là hòa thượng.
Tần Hà tập trung nhìn kỹ, sắc mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Thế giới này thật sự là quá nhỏ, đi đến đâu cũng có thể gặp được “tổ hai người mập gầy” này.
Viên phân a!
Tiền Vô Lượng thì tối sầm mặt lại, đạo hiệu dở dở ương ương của đạo sĩ mới mở miệng ra là đã kéo cả nhà ông ta ra .
“Hắn ta ân cần thăm hỏi cả nhà ngươi kìa.” Tần Hà chỉ chỉ đạo sĩ, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, đổ thêm dầu vào lửa.
Tiền Vô Lượng nghiến răng nghiến lợi mắng một câu: “Tên khốn khiếp!”
Mặc dù hiện tại ông ta là một người ăn no cả nhà không đói, nhưng vô duyên vô cớ bị người ta thăm hỏi cả nhà, trong lòng tất nhiên là cảm thấy khó chịu.
Trong khi đang nói, hòa thượng cùng đạo sĩ cũng đã đi tới gần.
Đạo sĩ vừa nhìn thấy chủ quán, đôi mắt lập tức sáng bừng lên, vui vẻ chạy lên trước hô: “Sư thúc, ngài đến đất Lỗ này lúc nào vậy?”
Kết quả chủ quán lại là giơ tay ra, nói: “Bớt lôi kéo làm quen đi, uống rượu ba trăm lượng.”
Sự vui vẻ trên mặt đạo sĩ cũng không thay đổi, nói tiếp: “Sư phụ để cho ta tới tìm ngài đấy, bảo ngày mau mau trở về một chuyến, có chuyện cần thương lượng, ngài đi ra ngoài sắp được bốn năm rồi.”
“Tìm ta, hừ.” Chủ quán hừ lạnh một cái, nói: “Không cần tìm, ngươi trở về thì cứ nói cho hắn, ta đã chết ở bên ngoài rồi.” Nói xong lại ngoắc ngoắc tay: “Nhanh lên, ba trăm lượng.”
Vẻ mặt đạo sĩ cuối cùng cũng trở nên cứng đờ, sờ sờ vào túi, lúng túng nói: “Sư thúc, không.... không có nhiều bạc như vậy.”
“Vãn bối Pháp Hải, bái kiến Ngân Đạo trưởng.” Lúc này hòa thượng cũng đi tới trước mặt, khom người hành lễ.
Chủ quán vừa trông thấy mặt hắn ta, xoay tay một cái, nói: “Sáu trăm lượng.”
Hòa thượng sững sờ, nhìn chủ quán một cái, lại nhìn đạo sĩ một cái, theo bản năng che túi tiền của mình lại, thắc mắc hỏi: “Thấp nhất không phải là năm trăm lượng à, tại sao lại sáu trăm chứ?”
“Lên giá.” Đạo sĩ lập tức trả lời.
“A Di Đà Phật, đắt như vậy?” Hòa thượng lộ vẻ đau lòng, nhìn về phía đạo sĩ hỏi: “Ngươi đã đưa chưa, sao ta chưa thấy ngươi giao bạc?”
“Đây là sư thúc của ta, ta có thể nợ trước, ngươi là người ngoài, một phân bạc cũng không thể thiếu.” Đạo sĩ lại trả lời.
Đại hòa thượng nuốt nước bọt một cái, lưu luyến không buông móc một thỏi vàng từ trong tăng y ném vào hộp gỗ, đau lòng đến mặt mày nhăn nhúm cả lại.
Sáu trăm lượng, đủ mua mười con trâu, ba mươi con lừa.
Tiếp đó, đạo sĩ cùng hòa thượng cũng tự lấy rượu và đồ nhắm rồi ngồi xuống.
Cứ như vậy, không qua bao lâu, quán rượu nguyên bản còn trống vắng, nay đã trở nên nhộn nhịp một cách thần kỳ.
Tần Hà nhìn sắc trời một chút, lúc này trời đã gần tối.
Cũng sắp phải làm việc.
Trước khi trời trở nên tối hẳn, quán rượu đã nghênh đón vị “khách uống rượu” cuối cùng.
Người này Tần Hà cũng nhận biết, còn từng đóng giả hắn ta.
Thiết giản Thần bộ Phi Ngư Vệ, Vũ Văn Tĩnh.
Năm ngoái Linh Sơn Vệ xuất hiện sự kiện quỷ thuyền, tử thương hơn hai trăm dân chúng vô tội.
Vũ Văn Tĩnh liền rời kinh đi đến Linh Sơn Vệ.
Hình như sau đó chuyện không thể thuận lợi xử lý, cộng thêm Địch tộc xông phá quan, đất Lỗ phản loạn, cho nên về sau liền không có tin tức của hắn ta.
Không thể ngờ rằng, hắn ta cũng tới đây.
Lần này lại càng náo nhiệt rồi.
Phi Ngư Vệ, Kim Quang Tự, Lăng Vân Quan, Luyện Thi Môn, lại thêm Thanh Nguyên quan chủ.
Cục diện càng lúc càng khiến Tần Hà cảm thấy thú vị, đặc biệt là quan hệ giữa bọn họ còn vô cùng vi diệu, vừa nghĩ một chút thôi đã thấy kích động rồi.
Vũ Văn Tĩnh thân mang Thiết giản, cũng không ngồi một mình mà “bịch” một cái, ngồi xuống trước mặt Bạch Lưu Ly.
Hai người mắt đối mắt, có tia lửa đang lóe lên.
“Bọn họ có thù oán à?”
Tần Hà không chút khách khí lại hỏi Tiền Vô Lượng, trong đây ông ta là người yếu nhất lại còn đi một mình, cho nên theo bản năng muốn tìm người kết đội, bằng không cũng sẽ không có chuyện vừa vẫy tay một cái là ông ta đã ngoan ngoãn tới ngồi.
Tiền Vô Lượng chần chờ một chút, nhỏ giọng nói: “Là như vậy, ngoài các danh môn thánh địa ra thì Phi Ngư Vệ không hòa hợp với các môn phái khác, không có trực tiếp đánh nhau đã là khá tốt rồi, hơn nữa Bạch Lưu Ly còn từng giết người của Phi Ngư Vệ.”
“Vậy đây là tử địch nha.” Tần Hà nhướng mày, thầm nhủ, đã có manh mối hạt đậu đen thứ ba.
“Vẫn chưa đến mức.”
Kết quả Tiền Vô Lượng lại lắc đầu, nói: “Bởi vì mấy tên Phi Ngư Vệ bị Bạch Lưu Ly giết, sau đó không bao lâu đã bị xóa tên.”
“Xóa tên?” Tần Hà sửng sốt.
Phi Ngư Vệ tổ chức rất sâm nghiêm, đứng đi vào, nằm đi ra, một ngày gia nhập Phi Ngư Vệ, cả đời đều là Phi Ngư Vệ.
Xóa tên chỉ có một trường hợp, đó chính là bị điều tra ra chuyện làm hỏng danh tiết, hơn nữa còn là chuyện tương đối nghiêm trọng.
Chuyện vào nhà cướp của, hoặc là vu oan giá họa cho người khác,... Ở trong Phi Ngư Vệ cũng không coi là chuyện lớn; trong Phi Ngư Vệ cũng không phải tất cả mọi người đều thẳng thắn cương nghị, một thân chính khí, cái đường khẩu này cũng là ăn mặn.
Ngay vào lúc hai người đang bốc lên khí thế dẫn đến cương phong nổi lên bốn phía, chủ quán chậm rãi đứng dậy, nói: “Muốn đánh thì làm xong rồi hẵng đánh.”
Vừa nói xong, một luồng thi khí nồng đậm theo hơn gió khô khốc từ phía mặt hồ thổi tới.