Tần Hà thấy vậy, không hổ là nửa đêm quỷ nhiều, vào đêm thi nhiều.
Hôm nay trời vừa mới tối, nó đã không chờ đợi được rồi.
Thi vụ màu xám nồng đậm đến mức trước nay chưa từng thấy, che trời rợp đất vọt tới, trong chớp mắt đã khiến cho sắc trời vừa tối trở thành giơ tay không thấy được năm ngón, nếu cẩn thận ngửi thử sẽ nhận thấy trong không khí còn mang theo một mùi cá ươn nhàn nhạt.
“Thi vụ thật là lợi hại!”
Tiền Vô Lượng giật mình sợ hãi hô, thi vụ này không chỉ có thể che đậy tầm mắt, còn có thể áp chế cảm ứng của người tu luyện.
Lúc này thân ở trong thi vụ, giống như bốn phương tám hướng đều là tường đồng vách sắt, cảm ứng bị thu hẹp lại một khoảng cách rất lớn, tầm nhìn càng là lúc thấy lúc không.
Mặt đối mặt còn không thể nhìn rõ được khuôn mặt đối diện.
Ngay cả Tần Hà, cũng không khỏi giật mình sửng sốt.
Bởi vì ngay cả thuật nhìn ban đêm của hắn cũng bị ảnh hưởng tới, khoảng cách bị hạn chế chỉ còn chừng hai mươi mét, xa hơn nữa thì rất mông lung.
Không hổ là cương thi cao phẩm, còn chưa hiện thân, trận thế đã khó lường.
“Phá chướng!” Chủ quán thấy vậy, quát lạnh một tiếng.
Vừa dứt lời, chỉ thấy từ trên đỉnh đầu cùng hai vai ông ta “bùng” một tiếng bốc lên ngọn lửa, ngọn lửa màu xanh, tia sáng yếu ớt.
Nhưng ngay khi nó vừa xuất hiện, trong nháy mắt đã xua tan thi vụ, đẩy phạm vi tăm tối ra xa mười trượng.
Tần Hà xem xét, khá lắm.
Đây là một đạo sĩ tu “dương khí”.
Trên người sống có ba ngọn “dương hỏa”, phân biệt ở trên đỉnh đầu cùng hai vai, là cái thể hiện cho dương khí của một người có dồi dào hay không.
Nhưng dương hỏa này chỉ có thể thông qua một vài thiên phú hoặc thuật pháp đặc thù mới có thể trông thấy.
Dương khí dồi dào tới mức trực tiếp bùng lên như một ngọn lửa giống như quán chủ, không có trải qua tu luyện thì tuyệt đối không thể hiển hóa ra như vậy, đây là một hiện tượng phải loại tu luyện đạt tới trình độ cao thâm mới có thể xuất hiện.
Thiên hạ vạn đạo, Tần Hà cũng không rõ “dương khí” mà đạo sĩ tu rốt cuộc có cái gì thần kỳ, nhưng không thể nghi ngờ, dùng nó để đối phó với âm linh tà ma, yêu ma quỷ quái thì tuyệt đối là chuyên khắc chế.
Lăng Vân Quan không hổ là thánh địa, cường giả trong quan vừa ra tay chính là bất phàm.
Cảnh tượng này không chỉ hấp dẫn ánh mắt của Tần Hà, trên mặt Bạch Lưu Ly cũng thoáng qua vẻ cực kỳ ngạc nhiên.
Chủ quán xuất ra pháp môn phá chướng.
Những người còn lại cũng thể hiện thần thông.
Nếu như không phá được chướng, lát nữa ngộ nhỡ có xảy ra tình huống khẩn cấp gì, sẽ trở thành kẻ mù lòa.
Đầu tiên là hòa thượng, bấm ngón tay niệm pháp quyết, sau đó hét to một tiếng: “Huyền quang Kim chung, bảo hộ pháp thân ta, mani padme hum, Kim chung tráo!”
Chỉ thấy một lồng ánh sáng có hình cái chuông lớn từ trên trời giáng xuống, bao phủ lấy thân thể hắn ta, kim quang hộ thể, dáng vẻ uy nghiêm.
Kim quang kia như có thần lực, dễ như trở bàn tay đã xua đi khu vực đen tối.
Ngay sau đó là Tiền Vô Lượng, chỉ thấy ông ta móc một bình ngọc nhỏ từ trong túi ra, lại không biết là bên trong đựng cái gì mà lại tỏa ra ánh sáng trắng mờ ảo, cũng có thể xua tan đi bóng tối.
Tiếp đó là đạo sĩ, hắn ta thì càng đặc sắc, trực tiếp gỡ đũng quần ra, rồi từ trong đó móc ra một thanh kiếm.
Kiếm không coi là dài, nhưng kim quang lại tỏa ra bốn phía, hơn nữa bên trên còn nhiễm lên tia nhỏ thần tính, mặc dù hiệu quả không sánh bằng với Kim chung tráo, nhưng so với bình ngọc nhỏ của Tiền Vô Lượng thì mạnh hơn không ít.
Cuối cùng chính là Tần Hà.
Hắn nghĩ trái nghĩ phải, lại nhận ra hình như mình không có thứ gì phát sáng cả.
Nhưng nếu như ngươi không kiếm được cái đồ vật phát sáng nào, thì giống như là phá hủy đội hình.
Không có cách, Tần Hà chỉ có thể đi về phía lò lửa hâm nóng rượu rồi rút ra một cây củi đang cháy.
Không sai, chính là củi lửa, vừa “tầm thường”, lại vừa khác biệt với những người khác.
Đám người thấy vậy đều là mặt giật giật, ngay cả chủ quán cũng không khỏi nhìn thêm Tần Hà hai lần.
Đã từng gặp người tùy ý, nhưng chưa từng thấy ai tùy ý đến vậy.
“Huynh đệ, thứ này của ngươi hơi đơn sơ a, nhỡ như.... bị tắt thì làm sao xử lý?” Cả khuôn mặt Tiền Vô Vượng đều giật giật, nói với Tần Hà.
“Yên tâm, lửa của ta không dễ bị dập tắt như vậy.” Tần Hà cười cười, thuận tay giơ cây củi lửa lên, vẻ mặt rất lạc quan.
“Tập trung tinh thần, Hạn Bạt không giống phàm vật, một cái sơ sẩy sẽ phải nuốt hận.” Đúng lúc này, chủ quán mở miệng cắt đứt, ánh mắt của ông ta sáng rực nhìn về phía cách đó không xa, dương hỏa trên đỉnh đầu cùng hai vai càng trở nên sáng tỏ.
“Hơ hơ hơ”
Ngay sau đó, còn nhanh hơn so với mọi người dự đoán, thân hình bạt thi cũng không trốn không tránh, cứ như vậy chầm chậm từ trong thi vụ xuất hiện.
Đây là một quái vật toàn thân khô quắt, gầy nhom, làn da giống như vỏ cây già khô héo, chiều cao tương tự con vượn, cao hơn một trượng, cánh tay gần như là kéo lê trên đất, đôi mắt lấp lóe những tia xanh lục lạnh lẽo.